Cùng bác sĩ gia đình nói chuyện điện thoại xong, Lục Trạch ít nhiều có chút ảo não. Nguyên bản hắn yêu cầu vị bác sĩ kia đưa đến thuốc tránh thai với điều này khiến gây ảnh hưởng sức khỏe người sử dụng. Điều này khiến bác sĩ nghe qua cực kì khó xử, phàm là thuốc tránh thai thì dĩ nhiên đều có ảnh hưởng không mong muốn nhất định.
Sau cuộc điện thoại, Lục Trạch càng là hối hận, cảm thấy mình tối hôm qua quá mức phóng túng, mặc dù Sơ Niệm đồng ý, hắn cũng không nên xuất ở bên trong, rốt cuộc đến cuối cùng người chịu khổ vẫn là cô.
Sau khi Sơ Niệm tắm rửa xong đi tìm Lục Trạch, kết quả phát hiện người nọ đang ở trong phòng sách mở video hội nghị, tuy rằng đã cùng hắn tiếp xúc thân mật, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng Lục Trạch khi làm việc.
Rõ ràng Lục Trạch bắn chỉ ăn mặc quần áo vô cùng đơn giản khi ở nhà, chỉ là nhìn hắn nói qua phương tiện trực tuyến nhưng đều để lộ ra hơi thở tinh anh, nhưng thật ra cùng ấn tượng của cô lại hoàn cảnh tương phản, nhịn không được cong môi cười, bộ dáng kia của hắn như vậy chẳng tìm được nửa điểm "bại hoại".
Nụ cười trên khóe miệng còn chưa tới kịp thu hồi, người nọ đột nhiên triều ánh mắt nhìn lại,Sơ Niệm đón tầm mắt hắn - thấy Lục Trạch một bên trưng ra bộ mặt ít cười, phong thái người lãnh đa͙σ mà chủ trì cuộc họp video, một bên nhìn Sơ Niệm đánh giá một phen.
Sơ Niệm tắm rửa xong liền vô tư lấy khăn tắm quắn quanh người, Lục Trạch nhìn bằng ánh mắt hàm ý rõ ràng, mục tiêu là gì cư nhiên không cần nói cũng biết. Nhịn không được có chút nóng mặt, thấy hắn còn đang nhìn mình, Sơ Niệm ngay sau đó không tiếng động mà dùng khẩu hình cùng hắn nói:
"Không biết xấu hổ!"
Quay người đi, chọn quyển sách trên giá, là sách về tài chính kinh tế.. Ngành Sơ Niệm đang theo học chuyên là Quốc tế tài chính nên quyển sách này thoạt nhìn qua cũng không tính cố hết sức, chỉ là tùy tay lật vài tờ, lại thấy bên trong có một mẫu giấy ghi chú, mặt trên có một hàng chữ nhỏ, lấy chữ trong câu " kinh thi", tự thể quyên tú, vừa thấy liền nhận ra chính là chữ do con gái viết.
Vừa lúc lúc này, Lục Trạch cũng kết thúc video hội nghị, một tay đem Sơ Niệm ôm vào trong ngực, nụ hôn mang theo chút ướt át dừng ở gáy cổ.
Sơ Niệm lại ở trong lòng ngực Lục Trạch dạo qua một vòng, cố ý dùng tay chống lại sự xâm chiếm của hắn, sau đó ngón tay kẹp mẫu giấy ghi chú, chế nhạo nói:
"Rất được hoan nghênh nha!! còn có nữ nhân dùng phương thức này theo đuổi anh, là gì là chị gái nhỏ si tình?"
Lục Teạch nghe Sơ Niệm nói không hiểu ra sao, liếc mắt nhìn thứ trong tay cô, nói thật hắn cũng không biết trong sách mình từng có thứ này, lại xui xẻo bị Sơ Niệm phát hiện.
Chỉ là nghe trong giọng nói Sơ Niệm ý vị ngữ khí lại rất hưởng thụ, đè ép áp ý cười trên khóe miệng, cố ý nói:
"Còn rất nhiều, không biết em hỏi là cái nào?"
Sơ Niệm nhịn không được nghiêng mắt liếc Lục Trạch một cái, rõ ràng người này tối hôm qua chỉ cùng cô nói vài câu nhưng hôm nay lại như biến thành người khác, cùng cô nơi rất nhanh, quả thực lời nói đàn ông không thể tin!
Hừ lạnh một tiếng, ra vẻ không để bụng mà nhướng mày:
"Ai nhàn rỗi nghe thiên tình sử của anh!! "
Lục Trạch đột nhiên đoạt lấy thứ trong tay Sơ Niệm, đem cô vây quanh ở kệ sách:
"Không muốn nghe vì sao còn nói mấy lời đó trước mặt anh? "
Vốn định hồi một câu "Chính là muốn chọc giận anh thì làm sao ?! ", Kết quả nhìn gương mặt tuấn mỹ kia cách mình càng ngày càng gần Sơ Niệm niệm đột nhiên lại có chút không đủ tự tin, nhẹ nhấp môi dời đi tầm mắt:
" Em nào có??????"
Người nọ đột nhiên vươn qua cắn cắn môi dưới của cô, như là cố ý trừng phạt, lực đa͙σ có chút lớn, cuối cùng lại luyến tiếc, sợ thật sự làm đau cô, nhẹ nhàng mà lại mυ"ŧ hôn lên. Cuối cùng thời điểm Lục Trạch buông tha Sơ Niệm, hắn hịn không được "Cảnh cáo" cô một câu, chỉ là tiếng bói ôn nhi như muốn rã thành nước, chẳng tìm ra ngữ khí " cảnh cáo", quả thực chính là ve vãn đánh yêu:.
"Về sau ăn nên ăn nhiều giấm một chút, ăn một lần anh liền ' phạt' em một lần."