Chuông vào lớp vừa vang lên, Phương An An nhanh chân đi đến trước bàn đầu tiên, “còn ai chưa nộp bài tập không? Giờ tớ mang đến văn phòng nộp.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn cô, có người đáp lại, “nộp hết rồi.”
Phương An Anh cầm lấy vở bài tập trên bàn đầu tiên, tỏ vẻ đếm đếm gáy tập, những tổ tiếp theo cũng làm giống vậy. Cuối cùng cô gom hết vở bài tập, gộp cùng với nhau ôm đến văn phòng.
Thật ra cô cố ý chờ đến khi chuông vào học vang lên, bởi vì tiết sau là tiết tự học, như vậy cô sẽ có thời gian làʍ t̠ìиɦ với anh rể. Anh rể là giáo viên toán học, sau khi tốt nghiệp thì đến trường này làm, chỉ mới ba năm, là giáo viên trẻ nhất trong trường. Năm nay trường sắp xếp cho hắn làm chủ nhiệm lớp mười, vừa hay là lớp của Phương An An.
Phương An An đứng bên ngoài gõ cửa, sau đó mới vào.
Văn phòng của giáo viên toán khá lớn, lúc này cũng chỉ có anh rể và một giáo viên khác, chỗ hai người họ ngồi cũng khá xa.
Phương An An nghĩ không có cơ hội làʍ t̠ìиɦ, định đặt bài tập ở đó rồi ra ngoài.
Lúc cô đi đến phải đi ngang qua một lối đi nhỏ, sau đó đứng ở trước mặt anh rể. Trên bàn có một tấm bảng đề tên “Dương Văn Du”, nhìn nó mà tim lại đập nhanh, cô đặt vở bài tập lên bàn, “thầy ơi, em thu hết vở bài tập rồi.”
“Ừm, vất vả cho em rồi.” Anh rể cười với cô.
Phương An An bị nụ cười của hắn làm lòng nở hoa, cô thật lòng cảm thấy anh rể của mình là người đẹp trai nhất thế giới. Mỗi lần anh rể nhìn cô cười, tim cô cũng muốn tan chảy.
Nhìn thấy ánh mắt anh rể có chút thay đổi, Phương An An tự cảm giác được mình có hơi thất thố, nhanh chóng đáp lại, “Không có gì ạ.”
Cô nói xong thì muốn đi, nhưng bàn tay dưới gầm bàn của anh rể đã nắm chặt cổ tay cô.
Phương An An đứng lại.
Bàn tay anh rể từ tà váy chui vào sờ đùi, sau đó cách một lớp qυầи ɭóŧ ấn vào bím cô.
Phương An An rêи ɾỉ theo bản năng, cô trừng mắt thật to nhìn đối phương.
Trên mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh: “Em thấy nội dung chương hai thầy giảng thế nào? Có bị nhanh quá không?”
“Không, không ạ,” Phương An An bị vuốt ve dần có cảm giác, cô cố phối hợp diễn kịch với anh rể, “em cảm thấy tốc độ này là vừa rồi, mọi người đều nghe kịp.”
“Vậy còn bài tập thì sao? Các em có thấy chỗ nào khó không? Có cần lần sau thầy tìm thời gian giảng lại cho mọi người không?” Vẻ mặt Dương Văn Du vẫn đứng đắn như cũ, nhưng trên thực tế giữa hai chân đã phồng to. Hắn làm cho em vợ chảy nước, qυầи ɭóŧ ướt dẫm.
Phương An An kẹp chân, cọ cọ tay anh rể, “Cũng ổn ạ, nội dung của chương này cũng không quá khó.”
“Hay thế này, lúc nào đó em thu thập những bài mọi người sai nhiều, yêu cầu mọi người tự viết đáp án, đến lúc đó thầy sẽ xem rồi giải thích.” Dương Văn Du đẩy qυầи ɭóŧ của cô ra, ngón tay cắm vào khe hẹp giữa hai cánh hoa.
Phương An An cắn môi, đôi mắt dần trở nên ướt át. Anh rể sờ cô thật thoải mái, quá nhạy cảm, cô càng muốn nhiều hơn nữa.
Giáo viên khác trong văn phòng cũng không biết đồng nghiệp của mình và học sinh đang làm chuyện da^ʍ đãиɠ, hắn nói với Dương Văn Du, “Tôi đi tuần tra đây, lát nữa cậu ra khỏi phòng thì nhớ tắt đèn nhé.”
“Biết rồi, anh đi đi.” Dương Văn Du nắm tay cắm vào khe hẹp của Phương An An, bên trong ẩm ướt se khít khiến hắn càng thêm hưng phấn. Đồng nghiệp vừa đi hắn đã nhanh tay kéo khóa quần, móc ra cây gậy cứng ngắc.
Phương An An nhìn cây gậy lớn của anh rể, không nhịn được nuốt nước miếng, nơi riêng tư càng ngứa hơn.
Cô chống tay lên vai hắn ngồi xuống, hắn đỡ cây gậy của mình, cô nhắm thẳng khe hẹp mà ngồi.
Dương Văn Du hưởng thụ sự chủ động của em vợ, cây gậy sưng to của hắn bị người ta ngậm vào từng chút một, da thịt dán sát vào nhau.