Cô gái nhỏ vừa tròn 18 tuổi, còn chưa biết che giấu cảm xúc thật, mặt đỏ đến tận mang tai, căng thẳng đến mức nắm chặt hai bàn tay; những phản ứng ngây ngô này của cô, đều lọt vào mắt Tiết Trạch.
Tên sát nhân biến thái kia vẫn chưa bị cảnh sát bắt, là người sống sót duy nhất trốn thoát khỏi tay hắn, tình cảnh tiếp theo của cô chắc chắn rất nguy hiểm; không biết là đồng cảm với đồng bào ở nơi đất khách quê người, hay là động lòng trắc ẩn không nên có, Tiết Trạch nhả ra một vòng khói, hơi nheo mắt nói với cô: "Đi theo tôi."
Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ vào tẩu thuốc, tàn thuốc rơi vào gạt tàn ở bên cạnh, "Dám không?"
Thịnh Thư Ý chưa bao giờ thấy người đàn ông nào có thể thể hiện động tác hút thuốc quý phái như vậy, không phải cố ý làm ra vẻ, bởi vì toàn thân anh toát ra cảm giác ung dung, nhất là đôi mắt kia, ánh mắt lạnh nhạt như không bận tâm đến bất cứ điều gì.
Cô đương nhiên biết đi cùng một người đàn ông xa lạ có ý nghĩa gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến chậu than củi kia, cộng thêm ánh mắt chán đời lúc ngồi trong xe của anh, cô không hề do dự, một lần nữa gật đầu, "Dám."
Giống như đánh cược cả đời, đưa ra một quyết định không bao giờ hối hận.
Tiết Trạch cười, ngậm điếu thuốc trong miệng, nhả ra một vòng khói: "Đúng là cô nhóc ngốc."
Ngốc sao?
Ngồi trong xe hạ cửa kính xuống, gió nhẹ lùa qua gò má, Thịnh Thư Ý tỉnh táo ý thức được: là rất ngốc.
Không biết tên họ, thân phận của đối phương, cũng không biết sẽ bị anh đưa đi đâu, cũng bởi vì được anh cứu một mạng, toàn bộ sự cảnh giác, đề phòng, ngượng ngùng đều bị cô ném ra sau đầu, chỉ muốn một bước cũng không rời khỏi anh, để tránh anh lại nảy sinh suy nghĩ tiêu cực, tự làm hại bản thân.
*
Hơn một tiếng sau, xe dừng trước một biệt thự, Thịnh Thư Ý mặc dù không biết nơi này, nhưng nơi này là khu vực giàu có của Vancouver, chỉ nhìn hoàn cảnh và vị trí địa lý của khu biệt thự, căn hộ sinh viên cô thuê căn bản không thể so sánh với nơi này.
Trong sân có một người đàn ông đi ra, đầu đinh, thân hình cao lớn, vạm vỡ, vẻ mặt hung dữ: "Cậu chạy đi đâu đấy!"
Thịnh Thư Ý hơi sợ anh ấy, theo bản năng nắm lấy vạt áo Tiết Trạch.
Tiết Trạch liếc mắt nhìn Giang Vũ: "Nhỏ giọng một chút, đừng dọa cô bé."
Lúc này Giang Vũ mới chú ý đến người anh đưa về, một cô gái lấm lem bùn đất.
Dẫn cô lên lầu hai, Tiết Trạch từ trong phòng thay đồ lấy ra một chiếc áo sơ mi mới đưa cho cô, "Thay tạm cái này đi."
Sau đó bảo Giang Vũ gọi điện thoại cho Trần Nhiên Nhiễm nói tình hình, lát nữa cô ấy sẽ mang qua đây mấy bộ quần áo.
"Cảm ơn anh." Thịnh Thư Ý nhận lấy áo sơ mi, bụng phát ra tiếng kêu ục ục, cô đói rồi, thẹn thùng ôm bụng, mặt cũng đỏ bừng lên.
"Tắm rửa xong xuống ăn cơm." Tiết Trạch lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ đồ ở nhà, rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại cho cô.
Giang Vũ chặn anh ở đầu cầu thang, "Cô bé ở đâu ra vậy?"
Tiết Trạch: "Nhặt được."
Giang Vũ tin là thật, bởi vì cô bé kia người đầy bùn đất và máu, giống như là ăn xin trên đường bị đánh; nhưng mà, "Trên đường nhiều người lang thang như vậy, sao lại nhặt về đây?"
Anh chỉ đáp lại một câu: "Nhìn thuận mắt."
Không chịu nổi vẻ tùy tiện này của anh, Giang Vũ cũng không còn cách nào khác, dù sao cũng là tình huống đặc biệt, hôm qua mẹ anh vừa mới được chôn cất.
Người thân qua đời là một cú sốc rất lớn đối với bất kỳ ai, nhưng Tiết Trạch một giọt nước mắt cũng không rơi, anh càng bình tĩnh như vậy, Giang Vũ càng lo lắng cho anh; nếu như cô gái này có thể khiến anh vui vẻ hơn một chút, thì cứ để anh nhặt về.
Nhưng nửa tiếng sau, Giang Vũ cảm thấy lý do của Tiết Trạch rất hợp lý.
Nhìn cô gái trắng trẻo đang ngồi trong phòng ăn cơm: Khuôn mặt nhỏ nhắn, da trắng như tuyết, tuy rằng trên mặt và tay chân đều có vết thương, nhưng với vẻ ngoài xinh đẹp và khí chất này, đừng nói là ŧıểυ thư khuê các, nói cô xuất thân trong gia đình danh giá, cũng có người tin.
Vị hôn thê của anh ấy, Trần Nhiên Nhiễm, cũng có cảm giác này, vừa vào đến sân đã hỏi: "Tiết Trạch nhặt được cô gái này ở đâu vậy?"
Giang Vũ hút một hơi thuốc, tâm trạng phức tạp: "Tính tình của cậu ta em còn không rõ sao? Cậu ta không muốn nói, hỏi một trăm lần cũng vô dụng."
Tiết Trạch xuống lầu nhìn thấy cảnh tượng này: Cô gái buộc tóc cao, ngồi trên ghế, váy liền áo màu trắng, làn da trắng sáng, ánh sáng nhạt xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào khuôn mặt cô. Sống mũi cao thẳng khéo léo, mi mắt tinh xảo, tuy trên cằm có mấy vết thương, cũng không che giấu được vẻ đẹp; toát ra cảm giác công chúa trốn đi trong truyện tranh.
Tối hôm qua còn là Sadako*, hôm nay thành công chúa, Tiết Trạch không khỏi muốn cười: "Hôm qua cô nói tên cô là gì?"
(*) Tên đầy đủ là Yamamura Sadako: là nhân vật hư cấu, ma nữ tóc dài trong phim ‘The Ring’, ma nữ hay xuất hiện trong những tình tiết hù như bò ra từ tivi, cũng từng gây ám ảnh cho người xem một thời.
Thịnh Thư Ý uống một ngụm sữa tươi, dùng khăn giấy lau miệng rồi mới trả lời: "Thịnh Thư Ý, Thịnh trong thịnh vượng, Thư trong tự hữu Hoàng Kim Ốc*, Ý trong Thích Ý."
(*) Thư trong tự hữu Hoàng Kim Ốc: Trong sách sẽ có vinh hoa phú quý
"Tên hay, ai đặt cho cô?"
"Bố tôi nói là ông nội."
Cô gái này quá thật thà, giống như mặc kệ hỏi gì, cô đều sẽ thành thật trả lời, không chút giấu diếm. Như vậy ngược lại làm nổi bật lên sự dối trá của anh.
Là Tiết Trạch cảm thấy mình dối trá.
"Tiết Trạch." Anh chủ động tự giới thiệu.
Kết quả cô gái này lại vươn tay về phía anh: "Chào anh Tiết Trạch, tôi là Thịnh Thư Ý, cảm ơn anh tối qua đã cứu tôi, rất hân hạnh được biết anh."
Đôi mắt trong suốt, sạch sẽ không một chút tạp chất; Lâu lắm rồi anh chưa thấy loại ánh mắt này, giống như tất cả những thứ dơ bẩn trên thế gian đều có thể hiện ra nguyên hình dưới đôi mắt cô, Tiết Trạch không đưa tay bắt tay, bình tĩnh nhìn cô một lát, mới mở miệng hỏi: "Có muốn tôi đưa cô trở về hay không?"
Thịnh Thư Ý lập tức lắc đầu: "Tôi không muốn, tôi muốn đi theo anh."
Ý thức được nói ra lời trong lòng, cô ngượng ngùng cắn môi dưới, như đứa trẻ lỡ lời, cào móng tay, cúi đầu xuống.
Tiết Trạch đứng lên: "Ăn sáng trước đi, ăn xong đi ngủ, tôi cũng mệt, phải lên ngủ một lát."
Cô vội vàng hỏi: "Anh không ăn sao?"
"Tôi không có thói quen ăn sáng."
Lát nữa Giang Vũ và Trần Nhiên Nhiễm đi vào, thông qua cuộc nói chuyện của hai người, Thịnh Thư Ý mới biết được, không phải Tiết Trạch không có thói quen ăn sáng, mà là hơn một tháng nay anh hầu như không muốn ăn gì, mấy ngày gần đây càng là chưa ăn gì.
"Anh ấy bị bệnh sao?" Thịnh Thư Ý cẩn thận hỏi.
Trong thời gian chờ đợi đáp án, trong đầu cô tưởng tượng ra một câu chuyện bi thương: Chàng trai mắc bệnh nan y, mới lái xe đi rừng sâu tự tử.
"Tâm bệnh." Giang Vũ hút một hơi thuốc, cũng không ngẩng đầu nhìn cô.
Dù sao chuyện riêng tư không thể nói với người ngoài, lỡ như truyền ra ngoài, bị người trong giới biết được, lại phải làm ầm ĩ lên.
Trần Nhiên Nhiễm hỏi: "Cô nói thật cho chúng tôi biết, cô và Tiết Trạch quen nhau như thế nào?"
"Anh ấy đã cứu tôi, tôi không có nhà để về." Thật ra cô nói dối, họ hàng cô ở ngay Vancouver, còn là khu chung cư bên cạnh; cô không muốn đi, muốn đi theo Tiết Trạch, chỉ có thể tiếp tục nói dối.
Nghe ra cô gái này không nói thật, Trần Nhiên Nhiễm không tiếp tục ép hỏi, bảo cô về phòng nghỉ ngơi trước.
Thịnh Thư Ý lên lầu không về phòng mình, lấy chăn hè trải trước cửa phòng Tiết Trạch, gối đầu dựa vào tường, ngồi xuống dựa vào gối, nằm ngủ; bởi vì cô lo lắng người đàn ông bên trong sẽ lặng lẽ rời đi, lại lái xe đến góc tối không người...