Tắm rửa xong, cô nghẹn ngào khóc nức nở, dựa vào bức tường trắng sứ, ngồi xổm trên sàn nhà tắm thả vòi hoa sen vẫn đang phun nước xuống dưới chân, ôm đầu khóc.
Cô không thể rửa sạch được, cô rất bẩn, làm cách nào cô cũng không thể rửa sạch được...
Sáng hôm sau, Bạch Vũ Ngưng gửi tin nhắn mời Hạ Lan Thác đến một quán đồ uống trên phố.
Hoa đẹp cắm đầy khung gỗ, xung quanh trang trí mang theo phong cách kiểu ŧıểυ tư sản của châu Âu, ngồi dưới vị trí có ô che nắng, Bạch Vũ Ngưng ngước mắt lên nhìn Hạ Lan Thác.
Hôm nay Hạ Lan Thác mặc một chiếc áo gió, hai bên ngực màu xanh đậm kiểu dáng cổ điển, khi anh ấy bước đi, vạt áo của anh tung bay trong gió. Không có bất kỳ bộ quần áo nào của Hạ Lan Thác làm Bạch Vũ Ngưng cảm thấy không đẹp mắt. Thành thật mà nói, với cơ thể của anh ấy cho dù có mang vải bố hay lưới đánh cá thì cũng đều có thể bước ra sàn diễn của tuần lễ thời trang quốc tế, giống như Tần Thú, cho dù có mang gì đi chăng nữa cũng trông giống như một sĩ quan quân đội hoặc một vận động viện kiện tướng.
Hạ Lan Thác ngồi đối diện với cô, vẫn đeo kính râm đen to và khẩu trang che gần hết khuôn mặt, theo Bạch Vũ Ngưng thấy, nếu không có những thứ này thì các cô gái trên cả khu phố sẽ hét lên vì phấn khích.
Đầu tiên, anh đưa túi giấy trong tay đến trước mặt Bạch Vũ Ngưng, giọng nói trầm ấm dễ chịu truyền ra sau lớp khẩu trang: "Vũ Ngưng, anh mang cho em salad bơ, không phải gần đây em muốn ăn đồ ăn giảm cân sao?"
Lúc nào anh cũng giống như thế này, có vẻ hờ hững nhưng cũng vô cùng ân cần, nhẹ nhàng và khó đoán như một làn gió, rất khó nắm bắt.
Bạch Vũ Ngưng rất thích cách anh làm, cô cắn môi một cái, nước mắt lập tức trào ra, nghĩ đến những việc mình đã làm cũng không biết nên nói cái gì.
Đổ lỗi việc nɠɵạı tình cho bản thân vì quá da^ʍ đãиɠ, càng ngày cô càng cảm thấy tội lỗi hơn.
Đôi mắt sâu thẳm của Hạ Lan Thác nhìn cô một cách bình tĩnh và có chút lo lắng, anh nói "Vũ Ngưng, có chuyện gì vậy?"
Bạch Vũ Ngưng vươn tay ra, nắm lấy tóc Hạ Lan Thác đầy mê hoặc bằng những ngón tay của cô. Đồng tử và môi cô cùng run lên, cơ thể nghiêng về phía trước, đôi mắt ướt át nhìn Hạ Lan Thác một cách trìu mến, môi cô càng ngày càng tiến gần hơn, cuối cùng cũng cố gắng thốt lên được tiếng cầu xin yếu ớt: "Anh Thác, em... em có thể hôn anh không."