An Tĩnh cố nhịn đau, nỗ lực thích ứng thứ không thuộc về mình tồn tại trong mật huyệt.
Thẩm Kình biết bây giờ cô rất đau, nhưng không biết làm sao giúp cô giảm bớt, chỉ có thể dùng tay vuốt ve đầu v* mẫn cảm của An Tĩnh, bàn tay hắn bao vây lấy nhũ thịt, xoa xoa bóp bóp như người ta nhồi bột, tạo thành các loại hình dạng khác nhau.
Cho đến khi bớt đau, An Tĩnh mới lại lần nữa nắm quyền chủ động, phập phồng lên xuống trên người Thẩm Kình, cảm thụ được vật cứng đang tùy tiện cọ sát trong mật huyệt, muốn khuếch trương không gian lớn hơn.
Thẩm Kình không biết làm sao đối với cô gái đáng giận này, đánh không được, mắng cũng không được, cô giống một ngọn lửa, nhiệt tình thiêu đốt, khiến cho cuộc sống bình đạm của hắn bị rối loạn đến hỏng bét, hắn biết hắn đã thua rồi.
An Tĩnh hét to, hai tay ôm chặt lấy đầu Thẩm Kình, đặt đầu của hắn vùi sâu vào bộ ngực đầy đặn của mình, Thẩm Kình cũng há miệng ngậm lấy đầu v* trước mặt, đầu lưỡi bao vây lấy quầng vυ", hút vào trong miệng, lại lôi kéo về phía sau, sau đó buông ra, cứ lặp lại vài lần như thế, đầu v* An Tĩnh càng thêm đứng thẳng và sưng to.
Thẩm Kình không chịu nổi ức chế, một trận co rút, đầu vùi vào ngực An Tĩnh thở dốc, côn th*t lại càng sưng to lên hơn chút nữa.
“Mau trả lời đi, cảnh sát Thẩm.”
Vừa nói vừa vui sướиɠ đong đưa thân thể, tận tình vuốt ve côn th*t từ trên xuống dưới, khoái trá thưởng thức Thẩm Kình đang hết sức nhẫn nhịn.
“Thẩm đội trưởng, anh có sao không?”
“Không...không sao...a... lập tức bắt giữ mục tiêu.”
“Rõ.”
An Tĩnh vô thức chọc côn th*t chống tới một nơi nào đó mềm mại bên trong vách thịt, lập tức không chịu nổi, cao trào liền dâng lên.
“A.. ưm.. tới rồi.”
Vách mềm tầng tầng lớp lớp bên trong mật huyệt không ngừng chèn ép côn th*t, ào ạt phun ra một lượng lớn dâm dịch, xối lên trên quy đầu, lại bị côn th*t chặn lại lối thoát, An Tĩnh toàn thân tê liệt trên người Thẩm Kình.
An Tĩnh muốn đứng dậy, lại bị Thẩm Kình níu eo giữ lại.
“Căng quá à, mau buông ra.”
Cái bụng nhỏ bị căng cực kỳ không thoải mái, muốn bẻ tay Thẩm Kình đang giữ chặt eo mình ra, Nhưng làm thế nào cũng không bẻ ra được.
“Sao vậy, nhanh vậy đã cao trào, tôi còn chưa bắn mà.”
Ai có thể nói cho cô biết, đây không phải là sự thật đi, mau trả lại cho cô cảnh sát Thẩm dễ bị cô bắt nạt đi! An Tĩnh không ngừng than thở trong lòng.
An Tĩnh không chịu nổi, cào loạn lên lưng Thẩm Kình khiến hiện ra mấy vệt đỏ tươi rướm máu.
“A... tên khốn này... ưm... mau dừng lại cho tôi...a...”
Thẩm Kình tốc độ lại càng lúc càng nhanh, An Tĩnh cảm giác giống như mình đang ngồi tàu lượn siêu tốc, mà không gì để dựa dẫm.
“Sắp đến rồi, ráng chịu một chút...” Thẩm Kình ôn nhu dụ dỗ.
“ ‘Méo’ chịu đâu..á...”
Thật là không thể khinh thường người tàn tật, ai mà ngờ thể lực của anh lại tốt như vậy, tôi không làm nữa đâu!
Một lúc mông lung mơ hồ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, An Tĩnh toàn thân giống như bị xe tải nghiền nát, thoáng nhìn thấy vẻ mặt thoả mãn của Thẩm Kình, cô không khỏi trợn trắng mắt...