Thẩm Kình lập tức cứng đơ cả người, hai chân khép lại, cực lực muốn che dấu sự túng quẫn của bản thân, nhưng cho dù có cố gắng nhẫn nại như thế nào, thì bên dưới vẫn có một cái lều lớn đang gồ lên.
“Ha ha, anh thật đáng yêu.”
Cô cúi người xuống giữa hai chân Thẩm Kình, dùng tay cởi bỏ dây lưng, cởi quần dài, chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ, cảm giác tồn tại của cái vật cứng rắn kia lại càng rõ ràng hơn, cạnh nó còn có mấy sợi lông nghịch ngợm thô lỗ thò đầu ra ngoài xem xét.
An Tĩnh dùng tay sờ vào qυầи ɭóŧ cảm thụ độ nóng của vật cứng kia, ngón tay tinh tế vẽ vòng quanh miêu tả lại hình dạng côn th*t, lúc đụng phải quy đầu mẫn cảm, nó liền run run nhảy lên vài cái, mã mắt ức chế không được ứa ra vài giọt tiền tinh, thấm ướt vải quần. ngôn tình ngược
Phản ứng thú vị này, khiến An Tĩnh không khỏi miệng đắng lưỡi khô, cầm lòng không được liền vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ chỗ quần bị ướt, vị tanh ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng, làm cho An Tĩnh nóng lên. Cô duỗi tay cởi qυầи ɭóŧ ra, vật cứng giấu bên trong qυầи ɭóŧ rốt cuộc đã được hấp thu ánh sáng, thẳng tắp đứng giữa không trung, khẳng định sự tồn tại không thể bỏ qua của nó.
An Tĩnh nắm chặt côn th*t trong tay, nó không chịu đựng nổi gông cùm xiềng xích, cho nên nhảy lên không hề an phận, An Tĩnh muốn ngậm lấy nó nhưng bị Thẩm Kình ngăn cản.
“Đừng mà...”
Thẩm Kình lấy tay che môi An Tĩnh, muốn cô từ bỏ động tác, nhưng cảm nhận được sự ướt át trong lòng bàn tay, giống như bị điện giật lại bỏ ra, trái tim không chịu khống chế đập liên hồi.
An Tĩnh quyến rũ mê hoặc dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, ánh mắt đưa tình liếc qua hắn.
Thẩm Kình dưới đáy lòng thầm mắng một tiếng yêu tinh, nhưng cũng bất lực, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thấy hận thân thể mình, nếu không phải không cử động chân được, hắn đã sớm nhốt ŧıểυ yêu tinh quyến rũ nguy hiểm này vào ngục, không cho cô ấy tiếp tục gieo tai họa cho mình.
Nhìn bộ dạng bất lực của hắn, An Tĩnh càng thêm không kiêng nể gì, tiếp tục khiêu khích Thẩm Kình.
Cô há miệng ngậm lấy quy đầu cực nóng, rồi dùng đầu lưỡi xoay tròn đảo qua đầu nấm, liếʍ láp nó và thân gậy liên tục lên xuống không chừa một khu vực nào, nước bọt cũng mất khống chế nhỏ giọt, lấp kín thân gậy.
Thẩm Kình không khỏi phát ra từng đợt rêи ɾỉ, hắn ngửa đầu, hai tay ghì chặt lấy đầu An Tĩnh.
Nghe thấy tiếng rên trầm thấp khàn khàn của hắn, An Tĩnh cảm giác mật huyệt của mình quá hư không.
Cô nhổ quy đầu ra, phát ra một tiếng ‘bạch’.
Cô đứng dậy tự cởi quần áo mình, thân thể trần trụi ngồi trên đùi đối mặt hắn, cúi người hôn lên đôi môi gợi cảm của hắn, ngậm lấy nó, rồi dùng sức liếʍ mυ"ŧ.
Thẩm Kình sợ An Tĩnh bị ngã xuống, nên cũng duỗi tay ôm lấy eo cô, xúc cảm mềm mại làm hắn yêu thích không buông tay được, bàn tay to lớn liền xâm lược chiếm lĩnh từng tấc da thịt trên người cô.
Hắn đã đảo khách thành chủ, môi bao lấy môi An Tĩnh, đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng, khuấy đảo nước bọt, truy đuổi đầu lưỡi An Tĩnh, vừa liếʍ láp vừa mυ"ŧ hút.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ có tiếng hôn môi vang lên.
An Tĩnh đưa tay vuốt ve dáng người to lớn của hắn, cởi quần áo hắn ra, ném sang một bên.
Bàn tay mềm mại đưa xuống bên dưới cơ thể mình, cầm lấy côn th*t đang chống trên mông mình, cô đem nó đặt lên lối vào mật huyệt, cọ xát âm đế, lại bẻ cánh hoa đang mím chặt của mình ra, toàn thân dùng sức ngồi xuống.
“A!”
Mật huyệt tức khắc nuốt vào nguyên cây côn th*t, không chừa một khe hở, chặt chẽ đè ép vào nhau.
“Cô!”
Thẩm Kình giật mình không dám tin nhìn một màn này, đáy lòng dâng lên sóng cuộn, lúc côn th*t tiến vào đã đụng phải trở ngại, hắn biết đây có nghĩa là gì.
“Sao hả, cảnh sát Thẩm, em hầu rượu có vừa ý anh không?”