Cơ Nhạc Y cả đêm trằn trọc không ngủ được, mãi tận hai giờ sáng mới chợp mắt một lúc thì năm giờ sáng có người gọi đến. Cô không tình nguyện ngồi dậy cầm điện thoại lên, không cần nhìn cũng biết là ai gọi đến....
"Cơ Nhạc Y, thái độ làm việc của cô kiểu gì vậy? 6h sáng tôi có chuyến bay sang Luân Đôn. Sân bay Z, đến trễ thì cút cho tôi!" bên kia đầu dây là giọng nói càu nhàu của Lục Khinh Trần, dường như tâm trạng của anh vô cùng tệ.
Cơ Nhạc y không trả lời, lập tức cúp máy. Cô mệt mỏi vứt điện thoại lên giường, nói to, "Dẹp, dẹp hết. Ước mơ làm quản lí gì chứ? Vứt, vứt hết! Lục Khinh Trần, anh tưởng anh ngon hả?"
Cả căn phòng trống trải...đến nỗi tiếng Cơ Nhạc Y vọng lại...
Bỗng nhiên Cơ Nhạc Y đưa tay lên, chỉ vào tim mình, cười nói, "Lục Khinh Trần à, nó cũng biết đau, cũng biết đau...Anh coi em là gì?"
Nói xong cô chậm rãi vào nhà tắm, mặc một bộ đồ đơn giản, quần bò xanh, áo sơ mi trắng. Cơ Nhạc Y nhìn cô gái vừa quen thuộc, vừa xa lạ trong gương. Một khuôn mặt tinh xảo vạn cô gái mơ ước, điểm nhấn là đôi mắt hạnh to tròn, mi cong dài vút như hàng liễu. Chỉ là....đôi mắt như vô hồn, cuồng thâm tím hiện rõ dưới mí mắt, mệt mỏi vô cùng.
Cơ Nhạc Y bất giác đưa tay tự vuốt ve khuôn mặt mình, nhìn vào trong gương hồi lâu. Sau đó cô lấy bộ đồ trang điểm từ túi sách ra...
Cơ Nhạc Y mỉm cười, khoé môi tạo thành độ cong hoàn mĩ mê người. Phải rồi, đây mới là đại ŧıểυ thư Cơ gia kiêu ngạo, là bản thân cô trước đây, khi là nụ cười nhẹ trên môi, khi là cái nhếch mép khinh thường, tuỳ ý. Vô tình, vô dục, tự do, tự tại. Vẻ mệt mỏi khi nãy là biến mất hoàn toàn, tựa như một Cơ Nhạc Y khóc lóc, yếu đuối chưa từng tồn tại trên thế gian.
.....
5h55, sân bay Z.
Cơ Nhạc Y nhanh chóng chạy lại phía ghế ngồi. Không khó để nhận ra dáng người cao lớn nổi bật của anh giữa dòng người.
"May quá, tôi đến không muộn." Cơ Nhạc Y cười nói, dường như chuyện tối qua chưa từng xảy ra, cũng không có bất cứ quan hệ với cô.
Lục Khinh Trần sắc mặt lạnh nhạt đã thành quen, nhiều lúc Cơ Nhạc Y tự hỏi tại sao cô lại thích quỷ mặt lạnh này được?
Tiêu Di Linh, trợ lí thứ hai của Lục Khinh Trần tiến lên, thân thiện mỉm cười với Cơ Nhạc Y, "Cơ tỷ tỷ, tỷ đến thật đúng giờ."
Cơ Nhạc Y cười xã giao lại, gật đầu, "Ừm, cũng may không làm trễ giờ của mọi người."
"Đi thôi!" Lục Khinh Trần đầu đội mũ lưỡi trai, mặt đeo khẩu trang kín mít trầm giọng ra lệnh.
Cơ Nhạc Y tặc lưỡi lắc đầu, nhanh chóng chạy theo Lục Khinh Trần, bất chợt đầu óc cô tối sầm!!!
Cô rõ ràng đã đi đứng tử tế, đều tại gia hoả này bất chợt dừng lại, làm cô dừng chân không kịp nên mới đâm vào anh ta. Liệu anh ta có ý nghĩ cô cố tình gây sự chú ý?
"Cô mù à?" Lục Khinh Trần khó chịu quát.
"Là anh đột nhiên dừng lại..." Cơ Nhạc Y không phục, lí nhí phản bác.
"Cô nói lại xem?"
"Tôi nói là tại anh đột nhiên dừng lại. Lục Khinh Trần, anh thôi đổ lỗi cho người khác đi được không?"
Mâu quang Lục Khinh Trần đột nhiên loé lên tia sáng lạnh, nở một nụ cười kì lạ,
"Chứ không phải cô cố tình gây sự chú ý với tôi?"
"Người tự mình đa tình hình như là Lục ảnh đế anh mới phải. Đừng quên chờ khi anh ấy về hợp đồng giữa chúng ta cũng sẽ đồng thời kết thúc."
Cơ thể Cơ Nhạc Y khẽ run, cô cố gắng kiềm chế để không lộ ra bất cứ cảm xúc gì trước người đàn ông bạc tình này.
"Xin lỗi, hai người đi nhanh quá em theo không kịp..." Thanh âm Tiêu Linh Linh từ phía sau truyền đến.
"Cô rất bẩn, nhất là lớp son phấn trên mặt cô."
Cả cơ thể Cơ Nhạc Y run mạnh, cũng may, anh ta đã quay lưng đi- bằng không nhất định sẽ thấy bộ dáng yếu đuối vô dụng này của cô, cũng may...
Lục Khinh Trần, anh sẽ không bao giờ biết được, đằng sau nụ cười của em, có bao nhiêu giọt nước mắt! Lớp son phấn trên mặt chính là bức tường thành nguỵ trang kiên cố nhất của em...
Nhưng sao có thứ gì đâm qua, trái tim em bất giác đau quá...
"Cơ tỷ tỷ, tỷ không được khoẻ sao? Hay là em..."
Cơ Nhạc Y đã lấy lại sắc mặt lạnh nhạt như thường, "Tôi không sao, sắp trễ giờ rồi."
....
15h10, Luân Đôn, Anh Quốc.
"Ah....Anh Quốc. Tôi đến rồi đây!" Cơ Nhạc Y đứng gần ở sân bay hét to, cô hít thở một hơi thật sâu- như thế muốn cảm nhận hương vị của bầu trời nơi đây.
"Câm miệng cho tôi!"
Thấy Lục Khinh Trần sắc mặt khó coi vô cùng, Tiêu Di Linh tiến đến kéo kéo tay Cơ Nhạc Y, lo sợ nói, "Cơ tỷ tỷ, ngàn năm mới được theo anh Lục sang Anh Quốc, chúng ta có thể đừng làm mất hứng của anh ấy được không? Vả lại chị gây sự chú ý như thế nhỡ có fan nhận ra anh Lục thì rắc rối..."
Tiêu Di Linh lời còn chưa kịp nói hết thì nhận được một tràng cười từ Cơ Nhạc Y, "Di Linh à, cô cũng đánh giá cao độ hot của anh Lục nhà cô quá đấy! À..."
"Dạ....?" Tiêu Di Linh trên đầu một dấu hỏi chấm rõ to, không hiểu ý tứ của Cơ Nhạc Y.
Cơ Nhạc Y đắc ý vỗ ngực nói to, "Tất nhiên họ chú ý vì tôi xinh đẹp, lại có khí chất sang chảnh, còn anh Lục nhà cô là cái lông gì chứ, haha...!"
Tất nhiên Cơ Nhạc Y không sợ Lục Khinh Trần, anh ta vốn không để tâm những chuyện vặt vãnh như thế này, càng không chú ý những lời cô nói, dại gì mà không chém gió lên mặt với cô trợ lí thực tập này chứ? Người ta là fan cuồng Lục ảnh đế đó nha!!
"Cô có vẻ luôn luôn vui vẻ được nhỉ?"
"Lục ảnh đế quá khen, ngoài anh ấy ra thì có thứ gì làm bổn ŧıểυ thư đây sầu được chứ?" Cơ Nhạc Y hì mũi khinh thường nói