"Lục Khinh Trần, anh bị điên hả? Còn không mau buông tôi ra!"
Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối khiến người ta không thấy được sắc mặt của anh, chỉ có giọng cười nhàn nhạt, đem theo sự khinh bỉ không che dấu, "Cô còn dám cãi tôi? Cô tự xem bản thân mình đã làm gì!"
Cơ Nhạc Y một thân đầm đỏ ôm sát lấy cơ thể, mái tóc được uốn duỗi thành từng lọn ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp. Do bàn tay to lớn của anh bóp chặt lấy cổ cô nên sắc mặt cô có chút tái nhợt, Cơ Nhạc Y dùng hết sức đẩy Lục Khinh Trần ra, tức giận nói, "Bản thân tôi làm gì sai? Không hề vi phạm hợp đồng giữa chúng ta!"
Không hề vi phạm hợp đồng?
Lục Khinh Trần ngẩn người hồi lâu- hình như cô ta chưa động đến mấu chốt của bản hợp đồng. Chỉ là anh không thể chấp nhận loại phụ nữ ban ngày đi với người đàn ông khác, ban đêm nằm trên giường của anh!
Cơ Nhạc Y như nhận ra sự đuối lý tự Lục Khinh Trần, ngón tay trỏ thon dài của cô ấn mạnh vào ngực anh, cô cười nói, "À, tôi phải gọi là ngài ảnh đế mới đúng. Ảnh đế đại nhân dựa vào cái gì can thiệp đời sống riêng tư của tôi? Dựa vào chúng ta là FWB*?
Lục Khinh Trần dường như không hề biết đau trước móng tay sắc nhọn của cô, hai chân cứ tiến về phía trước, từng bước từng bước đè Cơ Nhạc Y vào góc tường, bàn tay phải xiết chặt cằm cô, mỉa mai, "Cơ ŧıểυ thư không những ti tiện, bẩn thỉu mà trí tưởng tượng cũng ngày càng phong phú thì phải."
Nói đoạn động tác càng thêm mạnh bạo, như muốn bóp nát chiếc cằm tinh xảo kia trong lòng bàn tay, "Cô đừng tự mình đa tình! Loại phụ nữ nào tôi chưa từng nếm qua? Cô tự tin về thân thể mình gớm nhỉ?"
Cơ Nhạc Y tựa như vừa nghe thấy chuyện cười bậc nhất thế gian, không nhịn được cười phá lên, xong lại ưỡn ngực ngẩng cao đầu đáp,
"Tất nhiên về khoản thân thể tôi tuyệt đối tự tin. Chẳng phải cũng vì nó mà Lục ảnh đế đắm chìm suốt một tháng trời không thoát ra được hay sao?"
Không khí thoáng chốc yên tĩnh không một tiếng động, hai người thậm chí có thể nghe thấy hơi thở của đối phương. Nhận thấy ánh mắt rét lạnh từ Lục Khinh Trần, Cơ Nhạc Y trừng mắt nhìn lại, tưởng là ảnh đế thì ngon? Muốn làm gì thì làm? Muốn doạ ai thì doạ sao? Tuy là thế nhưng khí thế người đàn ông này quả thực quá bá đa͙σ, quá đáng sợ, làm cho người khác không nhịn được muốn quỳ dưới chân anh ta, cam chịu thuần phục.
Đột nhiên Lục Khinh Trần một tay khoá chặt hai tay Cơ Nhạc Y, một tay dùng sức xé toạc chiếc đầm trên cơ thể cô. Đến khi Cơ Nhạc Y hiểu có chuyện gì xảy ra thì cơ thể đã dâng lên từng trận rét lạnh. Bàn tay to lớn của anh tàn bạo giày xéo đỉnh thiên nhiên của cô.
"Tôi quả thực mê luyến cái thân thể này đến chết đi sống lại đấy! Ha? Xem thứ đê tiện nhà cô sinh cảm giác..."
Cơ Nhạc Y không hiểu! Tại sao anh ta lại hành hạ cô như vậy? Tức giận? Ghen tuông? Hai từ này tuyệt đối chưa từng xuất hiện ở một Lục Khinh Trần cao lãnh, chứ đừng nói phát sinh trên người cô. Anh ta chỉ là sĩ diện nam nhân, không muốn bạn tình của mình tay trong tay cười nói với người đàn ông khác. Xem ra suy nghĩ của cô không hề sai....
"Cơ Nhạc Y, tôi nhắc lại lần cuối, dù cô với tôi tồn tại mối quan hệ FWB, nói ngắn gọn là bạn giường, nhưng Lục Khinh Trần tôi chịu không nổi loại phụ nữ bẩn thỉu. Trong khoảng thời gian là người phụ nữ của tôi tuyệt đối không được léng phéng bên cạnh người đàn ông nào!"
"Cái léng phéng anh bảo là đi bên cạnh một người đàn ông, cầm tay, cười nói với người ta? Tôi không biết từ khi nào luật FWB thay đổi đấy! Ban ngày hai chúng ta không ai can thiệp đời tư của ai, ban đêm trên giường thoả mãn sinh lý. Chấm hết?" Cơ Nhạc Y nói xong còn hất cằm khiêu khích. Rõ ràng cô không làm gì sai, tại sao phải cam tâm nghe lời anh ta?
"Vậy tôi sẽ cho cô biết thế nào là thoả mãn sinh lý!"
Lời vừa nói xong, Cơ Nhạc Y cảm giác thân thể mình nhẹ tênh, nhận ra thì cô đã nằm trên vai Lục Khinh Trần, cô đập mạnh vào lưng anh ta hét lên, "Buông tôi ra Lục Khinh Trần, tôi còn có hẹn."
Lục Khinh Trần dường như không nghe thấy gì, nhanh chóng ném mạnh Cơ Nhạc Y lên giường.
.....
Chừng ba mươi phút sau.
Lục Khinh Trần thắt cà vạt ngay ngắn, một bộ dáng thanh khiết không nhiễm bụi trần. Trên giường Cơ Nhạc Y là một thân chật vật, khuôn mặt cô diễm lệ ửng hồng- một trận kích tình vừa qua.
"Đã thoả mãn cô chưa nhỉ Cơ ŧıểυ thư?"
Giọng điệu anh pha chút trào phúng, pha chút khinh bỉ. Cơ Nhạc Y cắn chặt khoé môi, lấy chăn che kín cơ thể mình, đôi mắt đẹp tuyệt vọng nhìn sang cục đá đã gần tan hết.
Lục Khinh Trần!
Anh đủ ác!
Anh ta không động vào cơ thể cô, mà dùng viên đá kia dày vò, hành hạ cô...
"Thân thể dơ bẩn này của cô đã từng qua tay bao nhiêu người đàn ông?"
Cơ Nhạc Y bình thản nói, "Nhiều quá không nhớ nổi."
Nói xong cô ngẩng đầu quan sát sắc mặt của anh. Đáng tiếc người đàn ông này che dấu cảm xúc quá giỏi, hoặc tâm tình anh chưa từng dao động vì bất cứ thứ gì. Lục Khinh Trần không nói gì, lập tức bước ra khỏi căn phòng, tựa như nơi đây dơ bẩn lắm vậy!
"Rầm...."
Sau tiếng cửa đập mạnh là một màn đêm yên tĩnh đến đáng sợ. Cơ Nhạc Y xụi lơ nằm trên giường, thử hỏi trên thế giới này có thứ gì đáng sợ hơn việc người đàn ông cô yêu lại lăng nhục khinh bỉ cô?