Trần Hi ngẩng cao đầu, cổ duỗi thẳng, lắc lư trên bãi cỏ, những tán lá che trời trên đầu che khuất một nửa bầu trời, trong ánh nắng chói chang, khu rừng bạt ngàn giao hoan, cả không gian tràn ngập tiếng thở dốc và rêи ɾỉ nặng nề của hai người, Trần Hi cảm thấy mọi thứ xung quanh đều chuyển động, ba cây đại thụ to lớn của người lớn chuyển động, bầu trời chuyển động, thậm chí cả mặt trời cũng lắc lư theo nhịp điệu của họ không ngừng...
Trần Hi không nhớ họ đã lắc lư như thế này bao lâu, khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang ở trong một suối nước nóng, toàn thân được nước suối nóng ngâm cho thoải mái, cả người gần như mềm nhũn.
Trần Hi ngẩng đầu lên, nhìn thấy con báo không còn hơi thở nằm cách đó không xa, nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Thanh Hành đâu?
Trần Hi đổi tư thế, thoải mái dựa vào thành hồ, đột nhiên, cậu cảm thấy có thứ gì đó dưới đáy hồ, trơn tuột, còn lạnh ngắt chạm vào da mình.
Trần Hi rụt chân lại, nhìn kỹ đáy hồ, cố gắng nhìn rõ hơn một chút, nhưng nước hồ nước nóng này có màu trắng sữa, không thể nhìn rõ bên trong có gì, Trần Hi nhớ lại cảm giác vừa rồi, càng nghĩ càng sợ, định ra ngoài trước rồi tính...
Cậu vừa quay người lại, theo hướng thành hồ mà trèo lên, chưa kịp bước chân thì thứ trơn tuột đó đã quấn chặt lấy đùi cậu , Trần Hi sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, không phải là thứ caahy nghĩ chứ?
Trơn tuột, lạnh ngắt, lại mảnh khảnh...
Trần Hi sợ đến hồn vía lên mây, anh không dám cử động, anh run giọng hét lên: "Thanh... Thanh Hành! Cứu tôi!"
Trần Hi nghe thấy giọng nói của cậu vang vọng trong hang động, nhưng Thanh Hành vẫn chưa xuất hiện, nhưng cậu đã nhận được phản ứng của thứ trên chân, thứ đó dường như dùng đuôi nhẹ nhàng cào vào gốc dươиɠ ѵậŧ cậu?
Nhưng Trần Hi lúc này gần như hoảng sợ mất hết lý trí, không nghĩ được gì khác...
"Chết tiệt, xong việc thì bỏ chạy, đúng là đồ súc sinh!"
Trần Hi run rẩy đứng trong hồ nước nóng, thứ dài ngoằng đó vẫn quấn chặt lấy đùi cậu, Trần Hi cảm thấy đuôi của nó còn cố gắng quấn vào chân kia...
Trần Hi sợ đến nỗi cả người không ổn, trong đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung...
"Núi rừng hoang vu này, thứ này sẽ không có độc chứ?"
"Tôi rơi xuống vách đá mà không bị ngã chết, cuối cùng lại bị cắn chết thì thật là uổng!"
"Thanh Hành, tên súc sinh này chạy đi đâu rồi, thời khắc quan trọng lại không xuất hiện?"
Đột nhiên, trong đầu Trần Hi lóe lên một tia sáng trắng...
Cậu có một phỏng đoán rất đáng sợ!
Phải chăng thứ trên chân cậu là Thanh Hành?
Cảm giác này giống hệt như khi Thanh Hành ôm cậu ngủ, chân quấn lấy cậu...
...
Trần Hi càng ngày càng xác nhận được phỏng đoán của mình, ít nhất nếu thực sự như vậy, anh sẽ không bị rắn cắn chết. Anh ổn định lại tinh thần, nắm chặt lấy hòn đá bên bờ hồ, cố gắng kiểm soát giọng nói của mình, anh thử dò hỏi xuống nước: "Thanh Hành, là anh sao? Anh có thể xuống trước không?"
Rồi, cảm thấy sức lực ở chân mình như thể... như thể đã bớt đi một chút, giây tiếp theo cảm giác lạnh lẽo kia biến mất, cậu nhẹ nhàng thở phào, căng thẳng nhìn chằm chằm vào mặt hồ, dù sao cũng không thể xác định được phỏng đoán của anh có chính xác 100% hay không, hơn nữa, cho dù chính xác thì cũng không biết Thanh Hành sẽ xuất hiện dưới hình dạng người hay hình dạng rắn...
Chết tiệt, vẫn sợ quá!
Trần Hi nín thở chờ đợi, chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt hồ, dần dần, anh phát hiện dưới nước đối diện có gợn sóng, ngay sau đó, một cái đầu màu xanh lục nhô lên khỏi mặt nước...
Đó là đầu rắn... rất lớn, còn lớn hơn cả đầu của cậu!
Trần Hi trong lòng sợ muốn chết, nhưng lại không dám biểu hiện ra vẻ quá sợ hãi, sợ anh ta, một tay giấu sau lưng, ngón tay nắm chặt thành bể bơi phía sau, cố gắng hỏi với giọng bình tĩnh: "Anh là Thanh Hành sao?"
Chỉ thấy con rắn kia như nhẹ nhàng gật đầu, giây tiếp theo, Trần Hi thấy xung quanh thân rắn phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, giây tiếp theo, đã biến thành dáng vẻ của Thanh Hành...
Chết tiệt, anh thực sự là một con rắn!
Mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng mẹ kiếp vẫn rất sợ!
Trần Hi đứng tại chỗ, không dám tiến lên.
Thanh Hành nhìn vẻ mặt ngây ngốc của anh, thử dò xét bước tới hai bước, đi đến trước mặt anh, Thanh Hành đưa tay ôm lấy eo cậu, ấn Trần Hi vào lòng mình, nhìn cậu nói: "Em có sợ tôi không?"
"Tôi... tôi sao có thể…" Trần Hi vốn định nói không sợ, tôi sao có thể sợ anh, nhưng thực sự không nói nên lời, chết tiệt, đây là rắn! Toàn thân trơn tuột, nắm cũng không nắm được, không giống mèo chó có lông xù, rắn! Tôi thực sự rất sợ!
Trần Hi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thanh Hành, hít một hơi thật sâu, đổi giọng: "Anh sẽ làm hại tôi sao?"
"Sẽ không, em... là người của tôi, tôi sẽ không làm... hại em." Thanh Hành ôm eo cậu, chân thành nói với cậu.
"Cho nên, em đừng sợ tôi được không?" Tay Thanh Hành siết chặt eo Trần Hi, lúc này rõ ràng là anh chiếm ưu thế, nhưng Trần Hi lại cảm nhận được sự sợ hãi trong giọng điệu và hành động của anh, anh ta sợ cái gì? Sợ mình sợ anh ta sao?
Trần Hi nhìn vẻ mặt lo lắng bất an của anh, đột nhiên cảm thấy mình không còn sợ rắn như vậy nữa, mặc dù Thanh Hành là một rắn yêu, nhưng Thanh Hành chưa bao giờ làm hại cậu, hơn nữa còn cứu cậu, còn đối xử rất tốt với cậu, mặc dù trong chuyện đó có hơi thô bạo, hơi ngang ngược, nhưng hình như cậu cũng khá thích dáng vẻ đó của anh ta...
Chết tiệt, sao mình lại dâm như vậy!
Vì chuyện đó mà ngay cả mạng cũng không cần!