Trần Hi nhìn anh từng bước tiến gần, bước chân có chút kỳ lạ, nói không rõ ràng, nhưng luôn toát lên vẻ kỳ quái, Trần Hi đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, dựa vào diễn xuất kinh người được tôi luyện nhiều năm, chạy đến đón anh.
Trần Hi chạy đến, lập tức lao vào lòng anh, vùi đầu vào ngực anh, không chịu ngẩng lên.
Thanh Hành buông con báo trên vai, vỗ nhẹ vai Trần Hi để an ủi, đột nhiên anh cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi nhỏ xuống ngực mình, Thanh Hành đỡ vai cậu, ép cậu ngẩng đầu lên, thấy mặt Trần Hi đầy nước mắt...
Thanh Hành nhìn cậu với vẻ mặt bối rối, định dùng tay lau nước mắt cho cậu, vừa giơ tay lên, phát hiện tay toàn là máu báo, lại buông tay xuống.
Trần Hi tự lau nước mắt, nhẹ nhàng vỗ vào ngực anh, nhỏ giọng nức nở, nói từng đoạn: "Anh... làm tôi sợ chết khiếp..".
Thanh Hành học theo cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cậu, miệng mở ra khép lại, ngay sau đó Trần Hi nghe thấy một giọng nói khàn khàn truyền đến: "Đừng... sợ, có... có tôi đây!"
Trần Hi nhìn anh với vẻ kinh ngạc: "Anh biết nói à?"
Thanh Hành gật đầu.
Trần Hi thuận miệng hỏi: "Vậy trước đây sao anh không nói một lời nào?"
Đáp lại cậu là sự im lặng vô tận.
Thanh Hành nghĩ thầm: “Mình cũng không thể nói là mình mới học nói tiếng người được?”
Thanh Hành lại cúi đầu hôn lên khóe miệng Trần Hi, nhìn cậu với vẻ hơi xấu hổ và ngượng ngùng.
Trần Hi hoàn hồn mới phản ứng lại, trọng tâm của cậu đã sai rồi, bây giờ anh có phải là người câm hay không còn quan trọng sao? Quan trọng bây giờ là anh có phải là người hay không?
Trần Hi định đáp lại anh một nụ hôn, vừa định hôn thì nghe anh lắp bắp nói: "Tên... tên tôi là... Thanh... Hành..".
Ánh mắt Trần Hi thoáng hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, rất nhanh đã bị cậu che giấu đi, Trần Hi nhắm mắt lại, đáp lại anh một nụ hôn an ủi, nói với anh: "Tôi tên là Trần Hi, rất vui được gặp anh.”
Trần Hi vỗ nhẹ cánh tay anh, sau đó ngồi xuống xem con báo đã chết, Trần Hi nhìn sơ qua, không thấy có vết thương chí mạng nào, con báo chết như thế nào?
Trần Hi không dám nhìn nhiều, sợ anh phát hiện ra điều bất ổn.
Trần Hi đứng dậy, dựa nửa người vào lòng anh, nói đùa: "Bây giờ anh định bế tôi về thế nào?"
Thanh Hành nhìn con báo nằm trên đất, lại nhìn Trần Hi, sau đó đột nhiên bế Trần Hi lên, ngồi xổm nhấc chân con báo lên định đi...
Trần Hi bị anh làm cho sợ hết hồn, đầu hướng xuống dưới, không bao lâu thì máu lên não, hoa mắt chóng mặt, hơn nữa tư thế này còn khiến bụng rất khó chịu...
Trần Hi nằm trên vai anh, vỗ nhẹ vào eo Thanh Hành, cầu xin: "Mau buông tôi xuống, tôi muốn nôn..".
Thanh Hành không biết là không hiểu hay cố ý, vẫn không hề lay động mà tiếp tục đi về phía trước.
Trần Hi nảy ra một ý, nằm trên eo anh, tay dùng sức với về phía trước, không sai lệch gì mà nắm trúng "cậu nhỏ" của Thanh Hành...
Thanh Hành nhanh chóng ném con báo đi, đè Trần Hi xuống đất, chế ngự đôi tay đang làm bậy của cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt nguy hiểm...
Trần Hi nhìn vẻ mặt này của anh, biết rằng mình có thể đã quá đà...
Sao thế, giữa ban ngày ban mặt, không phải là muốn làm chuyện đó ở đây chứ?
Nhưng mà... hình như cũng khá kí©ɧ ŧɧí©ɧ?
Trần Hi suy nghĩ lan man rất nhanh, nhanh hơn cả suy nghĩ của cậu là "cậu em" của cậu...
Thanh Hành nhạy bén cúi đầu nhìn...
Thanh Hành nhìn chằm chằm vào "cậu em" của Trần Hi, thử đưa tay sờ sờ, tay anh lạnh hơn người bình thường, Trần Hi bị anh sờ một cái, run lên một cái, giây tiếp theo một cảm xúc điên cuồng hơn truyền vào trong đầu cậu: “rất có thể cậu sẽ làʍ t̠ìиɦ với một người không phải con người!”
"Cậu em" của cậu càng thêm phấn khích...
Thanh Hành phát hiện ra sự khác thường của cậu, dùng tay bọc lấy dươиɠ ѵậŧ của cậu, theo cách trước đó anh giúp cậu thủ dâm, bắt chước, một tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của cậu, lên xuống vuốt ve...
Trần Hi rất nhanh bị bàn tay của anh khống chế đến mức muốn chết, cũng không biết tại sao anh lại giỏi như vậy, rõ ràng trông rất vụng về, nhưng lại có thể mang đến cho cậu kɧoáı ©ảʍ cực lớn...
Trần Hi trong kɧoáı ©ảʍ này sắp phát điên rồi!
Trần Hi lung tung đưa tay ra nắm lấy tay Thanh Hành, Thanh Hành đưa cho cậu, hai người mười ngón tay đan vào nhau, Thanh Hành một tay nắm lấy tay cậu, ấn xuống đất, một tay khác rất có nhịp điệu giúp Trần Hi giải tỏa ham muốn, còn tiến lên hôn Trần Hi một cái.
Thanh Hành hôn xong định lùi ra, ai ngờ Trần Hi không buông tha đuổi theo miệng anh, muốn nhiều hơn nữa, Thanh Hành sao có thể không thỏa mãn cậu.
Thanh Hành nghiêng người đè lên người cậu, cố gắng không đè nặng lên cậu, hôn lên môi Trần Hi, bắt chước dáng vẻ hôn nhau trước đó của hai người, liếʍ kẽ môi Trần Hi, Trần Hi chủ động há miệng, đòi hỏi nhiều hơn, Thanh Hành thuận theo ý cậu, bắt chước tần suất ra vào của bộ phận sinh dục, trong miệng cậu ra ra vào vào, thỉnh thoảng còn cố ý câu lấy lưỡi Trần Hi, liếʍ vài cái, nhanh chóng rút ra, không để Trần Hi đắc ý.
Trần Hi bị anh chọc tức đến mức muốn cắn anh, nhưng lại không nỡ cắn, chỉ có thể chịu sự bắt nạt của anh, bộ phận sinh dục của Trần Hi được an ủi rất thoải mái, Trần Hi muốn sờ anh, sờ eo anh, vai anh, lưng anh, một tay không đủ, Trần Hi rút tay hai người đang đan vào nhau ra, đưa tay ôm lấy cổ Thanh Hành, tay ở trên người Thanh Hành khắp nơi du ngoạn, khắp nơi châm lửa, Thanh Hành bị cậu sờ đến mức du͙© vọиɠ tăng vọt, dùng tay nhanh chóng giúp cậu giải quyết vài cái, rồi hướng xuống dưới thăm dò.
Thanh Hành vội vàng tách hai chân Trần Hi ra, để lộ ra hang động hấp dẫn, hang động vừa mới rút ra trước khi đi ra lúc này vẫn chưa khép lại hoàn toàn, mơ hồ rỉ ra từng giọt chất lỏng sáng bóng, Thanh Hành đưa tay vào, tùy tiện khuấy vài cái, rồi vội vàng rút ngón tay ra, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ tiến thẳng vào...
"... Ư, đồ súc sinh..".
Trần Hi bị anh đột nhiên tấn công làm cho giật mình, há miệng mắng. Nhưng giây tiếp theo, Trần Hi bắt đầu phối hợp với động tác của anh, chủ động quấn chân quanh eo Thanh Hành, nâng cao eo, tạo điều kiện cho Thanh Hành tấn công.
Trần Hi cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của Thanh Hành tiến sâu vào cơ thể mình, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng và thô dài, thúc mạnh vào cậu, như một ngọn giáo dài, đâm vào cơ thể cậu, cả người không kiểm soát được mà chìm nổi theo động tác của anh, lưng cậu chạm vào cỏ, ngứa ngáy, đau nhói, bên dưới Thanh Hành một tay nắm lấy cậu nhỏ giúp cậu giải tỏa ham muốn, phía sau bị đâm mạnh, mỗi lần tiến vào, Thanh Hành đều thúc đến tận cùng, đợi tìm được điểm nhạy cảm đó, Thanh Hành cố tình nhắm vào vị trí đó mà tấn công dữ dội, mỗi lần tấn công, cơ thể Trần Hi đều cọ xát trên cỏ, trước sau kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp đôi, cả người không kiểm soát được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ quyến rũ.
“... Ừm... Á... Chậm...”
Thanh Hành nghe thấy giọng cậu, càng phấn khích hơn, Trần Hi đều cảm thấy dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể mình lại phình to thêm một vòng.
Trần Hi thực sự cảm thấy sợ hãi, kích thước của Thanh Hành vốn đã đủ kinh ngạc rồi, vậy mà còn có thể to hơn, làm một trận như vậy, cậu còn sống được không?
Trần Hi kéo cổ anh, áp vào tai anh, thở hổn hển nói: “Anh... Đừng như vậy... dữ dội...”
“Để cho... Tôi... Sống...”
Thanh Hành nghe thấy cậu cầu xin đứt quãng, không những không chậm lại, ngược lại còn biến bản thêm liều, động tác bên dưới càng dữ dội hơn, không để Trần Hi có chút không gian thở nào.