Nhận ra động tác của cậu, Thanh Hành nhấc cậu lên một chút, để cậu tránh xa hai hung khí đó, sau đó giọng nói trầm ấm của Thanh Hành vang lên bên tai cậu, "Chưa no à?"
Trần Hi nghe thấy giọng nói này, cả người tê dại, như bị điện giật vậy~ Sau đó cánh tay trèo lên, ôm chặt eo anh, cả người treo trên người Thanh Hành, giống như một món đồ trang trí cơ thể.
"Còn muốn nữa không?" Thanh Hành giơ một tay lên, nâng cằm Trần Hi.
Trần Hi không nói, chỉ nhìn thẳng vào anh, trong mắt như có những sợi móc câu, câu lấy toàn thân Thanh Hành bốc hỏa, hai hung khí đó cao ngất ngưỡng, chạm vào hai đám mây trắng nõn mềm mại.
Trần Hi nhận ra, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý, sau đó trèo lên cổ Thanh Hành, để hai quả đào của mình tránh xa hai hung khí đó~
Thanh Hành mỉm cười, ánh mắt nguy hiểm nhìn Trần Hi: "Cố ý trêu chọc?"
Trần Hi chỉ cười nhìn anh, không nói gì. Sau đó phát hiện trong mắt Thanh Hành tràn ngập ánh sáng nguy hiểm hơn, còn chưa kịp để Trần Hi nhìn rõ, đột nhiên cảm thấy cổ tay mình quấn lấy thứ gì đó lạnh ngắt.
Trần Hi nhanh chóng quay đầu nhìn lại, phát hiện vậy mà là dây leo?
Trong hang động này có rất nhiều dây leo rủ xuống, dây leo này thành tinh rồi sao?
Đang nghĩ, đột nhiên cảm thấy không chỉ tay, mà mắt cá chân cũng bị dây leo quấn lấy...
Chẳng lẽ đây là Thanh Hành đang điều khiển chúng?
Chưa kịp phản ứng, cả người đã bị treo ngược lên, tứ chi đều lơ lửng trong hang động, cả người tạo thành hình chữ đại... dươиɠ ѵậŧ vừa bắn ra có chút mềm nhũn vì sợ hãi, nhưng vẫn thẳng tắp hướng lên đỉnh hang.
Mặc dù biết nơi này không có người ngoài, nhưng tư thế này thật xấu hổ!
Trần Hi ngượng ngùng quay đầu nhìn Thanh Hành trong suối nước nóng, hạ thấp giọng nói: "Thanh Hành... Anh... Anh thả tôi xuống trước đi..."
Sau đó cậu thấy Thanh Hành bay lên...
Thật sự là bay, anh cũng lơ lửng giữa không trung, nhưng người ta là bay lên, còn mình thì bị treo ngược, mặc dù không đau, nhưng vẫn rất sợ hãi, không tốt sao lắm đâu huhu? Thanh Hành sẽ không lỡ tay làm mình ngã chết chứ!!!
Trần Hi sắp khóc thét lên, giọng nói run run mở miệng: "Thanh Hành~"
Thanh Hành vung tay, Trần Hi cảm thấy cơ thể mình đột ngột bắt đầu rơi xuống, còn chưa kịp kêu lên, cảm giác rơi xuống đã dừng lại, có thứ gì đó đang dán vào mông mình, tứ chi của Trần Hi đều bị trói, nhắm mắt cảm nhận một lúc, mới định thần lại, run rẩy mở mắt ra, phát hiện Thanh Hành lơ lửng trên không trung, lòng bàn tay nâng mông mình.
Trong mắt Trần Hi lóe lên vẻ tức giận, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, bây giờ mình bị người ta khống chế, phải biết cúi đầu.
Trần Hi cẩn thận lắc lư cơ thể mình để với lấy cơ thể Thanh Hành, cọ vào anh, đôi mắt nhìn anh đầy tình cảm, bóp giọng nói: "Thanh Hành, tôi sai rồi~ Anh thả tôi xuống trước được không?"
Thanh Hành nheo mắt nhìn cậu, chậm rãi mở miệng: "Bây giờ mới biết sợ? Không chơi nữa à?"
Trần Hi vội vàng đáp: "Không chơi nữa, thả tôi xuống đi."
"Sao mà được, đã lên rồi, sao có thể không chơi một chút chứ?"
Còn chưa kịp để Trần Hi phản ứng, đuôi của Thanh Hành đã trườn lên quấn lấy dươиɠ ѵậŧ của Trần Hi, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng đột nhiên bị cái đuôi lạnh lẽo bao bọc, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này quả thực quá lớn!