Lương Đình cao ngạo dẫn đầu định tìm nhà hàng sang trọng, quay đầu lại nhìn thấy 'tam đệ' của mình đang ôm ấp mỹ nhân trong ngực. Mặc dù bộ quần áo của cô gái trẻ này khá độc đáo nhưng mặc như thế đúng là 'lập dị'!
Anh lắc đầu thở dài, bi thương cho bản thân người vừa đẹp trai, có học thức, địa vị xã hội lại có tiền như anh mà không có bạn gái! Tình yêu ấy mà đâu phải ai cũng tìm được!
*Đấm ngực* Tại sao lại bất công với anh thế!
*Xoay người 180 độ*
*vuốt tóc* Có lẽ ông trời ghen tỵ với nhan sắc của anh nên thế!
Thế nhưng không phải lúc tán gẫu về việc này. Đói bụng rồi phải lấp đầy bụng cái đã.
Phòng ăn riêng đúng là rất tiện lợi cho người có tiền, ví dụ như là chủ tịch Lương đây! Sự tao nhã, thanh lịch mà người ta thường đồn đại về anh ta mà nói đều là mây trôi!
Ai nói chủ tịch không nói nhiều? Nhìn chủ tịch Lương đi, nói liến thoắng văng nước miếng, sùi bọt mép luôn ấy chứ!
Ngồi bên cạnh Tống Tư Dật, An Thuần Thuần bất an nhìn về phía Lương Đình.
Nhan sắc của anh hơn hẳn thằng nhóc Tống đúng không? Lương Đình đắc ý cười .
Nét đẹp của đàn ông trung niên, đúng là em quá trẻ! Tống Tư Dật xoa cằm.
... Không biết nói gì?!
Lương Đình bĩu môi: Anh đây mới 30 còn trẻ chán!
Tống Tư Dật tươi cười nhìn về phía An Thuần Thuần, vẻ mặt đắc ý khoe khoang: Lúc em 30, chắc là con trai em đã đi học!
... Tuổi tác cũng là một sự kì thị.
Anh đây không trẻ nhưng có tiền! Đại gia đây muốn vợ có vợ, muốn con có con. Chỉ tại không muốn thôi! Lương Đình bày ra vẻ mặt cực kỳ tự kỷ.
... Vẫn là ế thôi.
Lạc đề rồi! Bà xã, em nói xem, tại sao nhìn chằm chằm anh ta! Tống Tư Dật híp mắt đe dọa.
Vì anh đẹp mắt hơn nhóc chứ sao? Haha! Vị chủ tịch nào đấy quả thật là vô cùng vô sỉ.
An Thuần Thuần rối rắm cắn môi, đáng thương nhìn Tư Dật. Anh thở dài vỗ vỗ má cô dịu dàng nói: Muốn hỏi gì cứ hỏi, đừng ngại! Anh ta bà tám quá nên mới ế đến giờ đó! Liếc mắt ngó vị chủ tịch 'thích tám'.
Lương Đình liếc mắt về phía Tống Tư Dật khinh bỉ, bản thân anh dù đã 30 nhưng cũng vẫn đẹp trai, trẻ tuổi như thường. Thân cao mét tám, cao ráo điển trai cộng thêm khuôn mặt ưa nhìn hoàn toàn là một người có tiền có sắc. Bộ vest trên người là đặc biệt được đặt may, giày da làm thủ công, đồng hồ số lượng có hạn, nước hoa sang trọng đắt tiền cộng thêm xe hơi sang chảnh.
Trẻ sao!? Anh đây có tiền! Trẻ sao!? Anh đây có quyền!
Ba mươi đúng là không trẻ lắm, nhưng anh đây có tiền, có quyền, còn có cả nhan sắc! Haha.
Lương Đình nở nụ cười tiêu chuẩn cực kì hào phóng nói: Có gì muốn hỏi cứ lên tiếng! Em đã là em dâu của anh rồi, không cần ngại!
Cô chớp chớp mắt hỏi lại: Thật?
Lương Đình gật đầu như đinh đóng cột: Đương nhiên thật!
Tống Tư Dật tao nhã gắp một miếng cá, liếc mắt ra hiệu cho Thuần Thuần há mồm. Cô nheo mắt, há mồm, híp mắt nhai nhồm nhoàm miếng cá sống ngon lành: Ăn! Lát mới có sức mà nói nhảm! Anh cưng chiều chăm chút cho cô ăn, bồi bổ vì phúc lợi của anh mà!
Lương Đình ghen tỵ phát hờn, nhìn xem, nhìn xem, bọn họ lại dám ân ân ái ái trước mắt người độc thân lâu năm. Anh cảm thấy Army đáng yêu hơn cặp đôi trước mắt này nhiều. Dù cho có càu nhàu, độc mồm, độc miệng nhưng cũng không gây ngứa mắt.
Ăn uống được nửa buổi, An Thuần Thuần chợt nhớ đến vấn đề khiến cô cực kì tò mò: Đúng rồi! Anh Đình, anh và chị An Mỵ đang quen nhau sao?
An Mỵ!!? Nghe quen quen... a khoan... An Mỵ = Army.
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lương Đình nghe xong bị sặc đến chảy nước mắt: Khụ khụ... khụ khụ... Phẫn nộ liếc mắt nhìn Tống Tư Dật đang nhàn nhã gắp thức ăn cho Thuần Thuần.
Tống Tư Dật nhếch môi cười trộm.
Anh với Army là 'chiến hữu' đồng hành thân thiết!... À... mà sao em dâu lại thắc mắc? Báo chí viết lung tung lên thôi mà! Lương Đình cứng ngắc cười cười.
Không thể nào! An Thuần Thuần muốn lật bàn tại chỗ.
Tống Tư Dật nhét miếng thịt gà vào miệng cô, không vui nói: Cái gì mà 'không thể'! Đó là chuyện của họ, nhiều chuyện cái gì!
Bạn học Thuần Thuần bất mãn: Ngôn tình ngay trước mắt, ai mà không nhân cơ hội để biết!
Lương Đình im lặng cuối đầu ăn cơm, ngẫm nghĩ đến anh- steven đẹp trai tiêu soái phong độ lại đứng bên cạnh Army. Nghĩ đến là rùng mình, óc át nổi hết cả lên.
Bạn nhỏ Thuần Thuần lại không kiềm chế được lên tiếng: Vậy là chị ấy đang phát triển quan hệ với tổng giám đốc của Quý Điền!
Khụ khụ... khụ khụ... khụ khụ...! Lương Đình lại bị sặc rượu.
Tống Tư Dật vuốt vuốt đầu cô, coi như an ủi.
Ổn định lại, Lương Đình hướng An Thuần Thuần, đầu hàng: Anh thua!!! Anh thua! Anh lấy khăn giấy lau miệng, ngồi vắt vẻo, uống rượu một cách sang chảnh: Bổn thiếu gia hôm nay sẽ giải đáp mọi thắc mắc về Army cho em!
...
-.- Biết gì không?! Army chính là 'nữ vương độc thân', từ một 'cô bé lọ lem' dần tiến hóa thành 'nữ vương'. Quá trình ấy có biết bao đau khổ!
Thật đáng sợ!
...
Trời ngả chiều...
An Thuần Thuần mệt mỏi nhắm mắt vùi đầu vào ngực Tống Tư Dật hai tay ôm eo anh, hai tay của anh vòng qua vai cô, ép cô trong ngực mình. Ánh trời chiều như quét một tầng ánh sáng vàng nhạt ấm áp, phòng khách rộng rãi, hai người lại chen chúc nhau trên sô pha chật hẹp.
Không gian yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương, tiếng tim đập vững vàng, mạnh mẽ. Cảm nhận thân nhiệt của nhau.
Cả ngày bay nhảy bên ngoài khiến cô mệt lả, tâm trạng cũng bị chi phối bởi câu chuyện của Lương Đình. Mở mắt ra, cô ngước đầu lên nhìn vào gương mặt anh, một tay bám vào eo anh, tay phải vuốt ve gương mặt người đẹp.
Cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Thuần Thuần, anh mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, trong tim dường đập lỡ một nhịp khiến cô hít thở không thông.
Khi yêu nhau thì dù chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thêm vui vẻ, tim An Thuần Thuần chùn xuống.
Sao thế? Không khỏe? Tống Tư