Ăn Dưa Thượng Vị, Ta Trở Thành Tín Ngưỡng Duy Nhất Của Bạo Quân

Chương 34: Lực bất tòng tâm

Trước Sau

break

Ha ha, đâu phải ai cũng coi bạo quân là bảo bối đâu chứ?

Từ đầu đến cuối nàng chưa từng nghĩ đến chuyện leo lên long sàng.

“Cô nương mau lên đi, bệ hạ đang đợi đấy.” Tiểu An Tử nháy mắt ra hiệu với Sở Lưu Trưng, Sở Lưu Trưng khụy gối hành lễ với Vinh Quý Phi, rồi đi theo sau Tiểu An Tử rời đi.

Về phần Vương Tài Nhân vẫn còn quỳ, Sở Lưu Trưng có lòng giúp đỡ nhưng lực bất tòng tâm, bản thân nàng còn khó bảo toàn.

May mà Vương Tài Nhân trong mắt Vinh Quý Phi thuộc loại không có uy hiếp.

Khi tiến cung đã là Tài Nhân, ba năm sau vẫn là Tài Nhân, nữ nhân như vậy không đáng để Vinh Quý Phi nương nương đang được thánh sủng để vào lòng.

Vinh Quý Phi thản nhiên nói: "Hồi cung tự kiểm điểm ba ngày, nếu còn lần sau, bản cung sẽ bẩm báo Hoàng Hậu nương nương, xử trí theo cung quy."

"Vâng." Vương Tài Nhân ngoan ngoãn như thỏ, sợ sệt đáp lời.

"Hồi cung!"

 

Đợi kiệu đi khuất, Xuân Hạnh vội đỡ Vương Tài Nhân dậy, ân cần hỏi: "Tài Nhân, người không sao chứ?"

Vương Tài Nhân ỉu xìu lắc đầu, đỡ tay Xuân Hạnh nói: "Về thôi."

Quả nhiên náo nhiệt trong cung không thể tùy tiện xem.

Bên kia, Tiêu Thập Nhất như quỷ mị đột nhiên xuất hiện sau lưng Sở Lưu Trưng.

Đồng tử Sở Lưu Trưng co rút lại, suýt chút nữa thét thành tiếng.

Sao người này đến không dấu vết, đi không để lại bóng dáng vậy?

Vừa rồi nghe thấy Vinh Quý Phi đến, liền ném nàng xuống đất, vèo một cái đã biến mất.

Lúc này lại từ đâu chui ra vậy?

"Cô nương đừng sợ, vị tiểu ca này là ám vệ chuyên môn bảo vệ bệ hạ." Tiểu An Tử nói: "Nếu không có vị tiểu ca này thông báo, ta còn không biết cô nương ở Chiếu Tuyết Đường."

Chiếu Tuyết Đường?

Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?

Được cứu, Sở Lưu Trưng giờ mới có thời gian xem chuyện bát quái của hệ thống.

[Chiếu Tuyết Đường…]

[Nhớ ra rồi!]

[Thời tiên đế còn tại vị, hậu cung có một vị Ngô Bảo Lâm, nơi ở chính là Chiếu Tuyết Đường.]

[Ngô Bảo Lâm mới vào cung hai tháng đã có thai, được tiên đế sủng ái một thời gian. Tiếc là thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu, Ngô Bảo Lâm trong lúc đi dạo ở Chiếu Tuyết Đường bị trẹo chân, ngã một cái khiến đứa bé không còn, chẳng bao lâu sau Ngô Bảo Lâm cũng hương tiêu ngọc vẫn.]

[Từ đó về sau, trong Chiếu Tuyết Đường thường xuyên truyền ra tiếng khóc trẻ con. Mọi người sợ hãi, không ai dám đến Chiếu Tuyết Đường nữa. Sau khi tân đế lên ngôi, cũng không có phi tần nào ở đó, Chiếu Tuyết Đường cứ vậy mà hoang phế.]

Khó trách cô kêu khản cả giọng mà chẳng ai đến, chắc mọi người đều coi cô là ma rồi.

Sở Lưu Trưng tiếp tục xem tin tức về ám vệ.

[Bên cạnh Thuận Quang Đế có tổng cộng hai mươi tư ám vệ, ai nấy võ công cao cường, xuất quỷ nhập thần. Còn có tuyệt kỹ riêng, chỉ nghe theo lệnh của Thuận Quang Đế. Ngày thường không có việc gì thì âm thầm bảo vệ bên cạnh Thuận Quang Đế, thay phiên nhau trực.]

[Ồ, vậy mà thật sự có ám vệ thần kỳ tồn tại.]

Sở Lưu Trưng không nhịn được liếc nhìn tiểu ca ám vệ đi bên cạnh mấy lần, trong mắt lóe lên vẻ hiếu kỳ.

[Vậy nếu bảo vệ sát bên người, lúc bạo quân và hậu phi làm chuyện kia, ám vệ có phải đứng bên cạnh xem không?]

[Lúc nào cũng xem phim cấp ba trực tiếp, lại đúng lúc huyết khí phương cương, muốn phỏng vấn cảm xúc của tiểu ca ám vệ thì phải làm sao?]

Tiêu Thập Nhất cảm thấy ánh mắt của cung nữ bên cạnh càng lúc càng kỳ lạ, như muốn lột sạch hắn, khiến da gà trên mu bàn tay hắn nổi hết cả lên.

Trước khi hắn kịp trốn vào bóng tối, Sở Lưu Trưng thu hồi ánh mắt, cúi đầu suy ngẫm chuyện mình gặp phải hôm nay.

Vương Tài Nhân à, chắc là nửa đêm lén ăn đậu phụ thối, ra ngoài đi dạo cho bớt mùi, mà Chiếu Tuyết Đường và Ẩn Nguyệt Hiên lại không cách nhau bao xa, Vương Tài Nhân vô tình nghe thấy tiếng nàng đập cửa sổ, tò mò đến xem, đơn thuần chỉ là hóng hớt.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc