Ăn Dưa Thượng Vị, Ta Trở Thành Tín Ngưỡng Duy Nhất Của Bạo Quân

Chương 23: Bạo quân bị đội nón xanh

Trước Sau

break

Mở hệ thống, Sở Lưu Trưng bắt đầu xem tin tức bát quái mới nhất.

[Văn Kỷ cho rằng hoa khôi Vạn Phương Lâu đẹp hơn hoa khôi Xuân Mãn Viên, Mạnh Hạo Quân không đồng ý, hai người đánh nhau trong đại lao Thuận Thiên Phủ. Mạnh Hạo Quân không địch lại đám trẻ, bị Văn Kỷ đánh rụng hai răng cửa.]

[Trời ơi! Rụng cả hai răng cửa, thế thì thổi nến kiểu gì?]

[Khoan đã, hai tên công tử bột này, một đứa có cha làm Hộ bộ Thượng thư che chở, một đứa có anh trai làm Lại bộ Thượng thư chống lưng, sao lại bị tống vào đại lao Thuận Thiên Phủ? Chẳng lẽ hai vị Thượng thư đại nhân đột nhiên lương tâm trỗi dậy?]

[Ồ ồ, là do Kim Ngô Vệ chỉ huy sứ bắt vào, hay là phụng mệnh bạo quân bắt người suốt đêm.]

[Ta đã nói mà, sao bạo quân có thể không biết chuyện xấu mà đám nhị thế tổ kia gây ra, đây chẳng phải là công báo tư thù sao?]

[Chậc chậc, không nhìn ra nha, bạo quân còn có khuynh hướng thích tỷ tỷ nữa đấy.]

Sở Lưu Trưng liếc trộm gương mặt nghiêng của Tiêu Tĩnh Phàm đang chăm chú lắng nghe các đại thần nghị sự, tiếp tục lật xem một tin bát quái khác.

[Tạ Tiệp Dư nuôi một con mèo Ba Tư, mèo Ba Tư chạy ra ngoài làm kinh động Hoàng hậu, bị cung nhân ở Trường Xuân Cung đánh chết, Tạ Tiệp Dư đau lòng khóc sưng cả mắt.]

[Ôi, con mèo đáng thương, kiếp sau nếu còn làm mèo, nhất định đừng vào cung.]

[Kinh! Hình tượng tiểu tiên nữ không vướng bụi trần của Vương Tài Nhân sụp đổ, lại thích nửa đêm lén ăn đậu phụ thối, khiến trên giường toàn mùi tất thối.]

[Ghê~ mới đọc thôi đã ngửi thấy mùi rồi được không? Xông đến mức ta tỉnh cả ngủ, tin tiếp theo, tin tiếp theo.]

[Đệt! Hân Tần...]

"Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương sai người đến báo tin vui." Chu Nguyên Đức mặt mày hớn hở, bước nhanh vào đại điện, khom người bái lạy Tiêu Tĩnh Phàm.

"Hôm nay Thái Y Viện theo lệ thỉnh mạch an cho các nương nương trong hậu cung, phát hiện Hân Tần đã có thai một tháng, bệ hạ đại hỉ!"

“Vi thần cung nghênh bệ hạ.” Chúng thần quỳ xuống đồng thanh chúc mừng.

Tiêu Tĩnh Phàm giãn mày, khóe miệng hơi nhếch lên, đồng thời nghe được tiếng lòng của Sở Lưu Trưng.

[...Được chẩn ra là có thai, nhưng đứa bé không phải của Thuận Quang Đế!]

[Má ơi! Má ơi! Bạo quân bị cắm sừng rồi!]

Nụ cười còn chưa kịp nở đã đông cứng trên khóe môi, Tiêu Tĩnh Phàm hít sâu một hơi, "Rắc" một tiếng, bẻ gãy cây bút lông trong tay.

Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu.

Bệ hạ vui mừng đến mức phát cuồng rồi sao?

Nhưng sao mặt người lại trông có vẻ dữ tợn thế kia?

Vẻ mặt của Tiêu Tĩnh Phàm đâu chỉ dữ tợn, bộ dạng này mà ra đường, mười đứa trẻ khóc thét cả mười một.

Hắn quay phắt sang trừng Sở Lưu Trưng, kẻ đang mải hóng hớt mà quên cả mài mực.

Bị sát ý cuồn cuộn bao phủ, Sở Lưu Trưng giật bắn mình, bừng tỉnh khỏi cơn chấn động vì quả dưa quá lớn.

Đột nhiên chạm phải ánh mắt như muốn lóc thịt xẻ xương của Tiêu Tĩnh Phàm, tim Sở Lưu Trưng thắt lại, tóc gáy dựng đứng.

[Móa! Đâu phải ta cắm sừng bạo quân, bạo quân trừng ta làm gì?]

Tiêu Tĩnh Phàm cố nén xúc động muốn bóp chết Sở Lưu Trưng ngay lập tức, dời tầm mắt đi.

Thấy vậy, Sở Lưu Trưng khẽ thở phào một hơi.

[Người xưa đều coi trọng nhiều con nhiều phúc, hoàng gia lại càng phải khai chi tán diệp. Hiện tại bạo quân chỉ có một công chúa do Thục Phi sinh hạ, vừa tròn hai tuổi, các cung phi khác đều không sinh được gì. Nghĩ thôi cũng biết bạo quân mong ngóng con nối dõi đến mức nào.]

[Đáng tiếc, đứa bé trong bụng Hân Tần là sản phẩm của cắm sừng, không biết bạo quân có phát hiện ra không.]

[Nếu không phát hiện ra, chẳng lẽ bạo quân phải nuôi con cho gian phu à?]

[Ối trời! Đây chẳng phải là báo ứng nhãn tiền sao?]

Sở Lưu Trưng không có ý định nói sự thật cho Tiêu Tĩnh Phàm biết.

Chưa bàn đến việc nàng không biết giải thích thế nào về việc mình biết được chân tướng, việc làm chim đầu đàn tranh công trước mặt hoàng đế hoàn toàn không phù hợp với quy tắc sinh tồn của nàng trong hoàng cung.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc