Các đại thần đang bàn chuyện đều giả vờ như không thấy gì, nhưng thực ra đang lén nhìn hai người.
Ai nấy đều vểnh tai lên nghe ngóng.
Người không biết thì thầm nghĩ: “Bệ hạ để ý tiểu cung nữ này rồi?”
Hai người biết chuyện thầm nghĩ: “A, bệ hạ quả nhiên không nhịn được! Vẫn còn quá trẻ!”
Chu Nguyên Đức nghĩ thầm: “Bệ hạ nhà mình thích nhất bộ chén trà Thanh Hoa này, ngay cả Hoàng hậu và Vinh Quý phi cũng chưa từng dùng, thế mà lại ban thưởng cho một cung nữ. Sau này, xem ra hắn phải càng thêm kính cẩn với Lưu Trưng cô nương này rồi.”
Thúy Vân thì nhìn Sở Lưu Trưng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Nếu bệ hạ có thể đối đãi với nàng ta như đối đãi với Lưu Trưng cô nương thì tốt biết bao, nàng ta nguyện ý chạy việc vặt cho bệ hạ!
"Sao không uống?" Tiêu Tĩnh Phàm càng thêm nghi ngờ nữ nhân này đã nhổ nước bọt vào trà, ánh mắt cũng lạnh đi.
Uống thì uống!
Sở Lưu Trưng bưng chén trà lên, không kịp để ý còn hơi nóng, vùi đầu uống một ngụm lớn.
Trà thơm ngát, vào miệng êm dịu, uống xong còn có vị ngọt, ngon!
Vừa hay chạy đi chạy lại Sở Lưu Trưng cũng khát, nàng vùi đầu ừng ực uống cạn cả chén trà, còn nhai cả hai lá trà nuốt xuống.
[Hầy, trà đặc biệt của hoàng gia, bên ngoài có bạc cũng không mua được, mình đây cũng coi như được hưởng phúc của bạo quân rồi!]
Trà ngon làm dịu đi phần nào tâm trạng tồi tệ, Sở Lưu Trưng cung kính đứng đó, chờ bạo quân phân phó.
Sắc mặt Tiêu Tĩnh Phàm có hơi khó coi.
Vậy mà không nhổ nước bọt, tiện cho nàng ta rồi!
Nhưng hắn cũng hết hứng thú giày vò Sở Lưu Trưng, khoát tay bảo nàng pha thêm một tách trà nữa.
Sở Lưu Trưng ngoan ngoãn đi, vốn tưởng rằng bạo quân còn muốn tiếp tục hành hạ, ai ngờ hắn nhận lấy trà, chỉ liếc mắt nhìn rồi uống, không chơi trò đổi trà nữa.
[Phù ~ cơn điên này coi như qua rồi.]
Nàng lùi về đứng bên cạnh Thúy Vân, luôn chú ý đến việc uống trà của bạo quân và các đại thần, sẵn sàng châm thêm nước.
Thúy Vân khẽ kéo tay áo nàng, nhỏ giọng: "Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ cũng mệt rồi. Tỷ cứ dựa vào tường nghỉ ngơi đi, châm nước cứ để muội."
Sở Lưu Trưng đánh giá nàng ta, thấy ánh mắt nàng ta mỗi khi lướt qua Tiêu Tĩnh Phàm đều mang theo vẻ khát khao và xấu hổ, trong lòng bỗng nảy ra một dự cảm chẳng lành.
Không lẽ nào, Chu công công đích thân khuyên can cũng không được, con bé này "đầu sắt" đến vậy sao?
Chẳng lẽ nàng lại sắp phải đổi bạn cùng phòng rồi?
Nàng tốn bao nhiêu nước bọt mới dạy dỗ được lâu như vậy!
Đừng mà!
[Bạo quân đẹp trai như vậy làm gì? Suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, quyến rũ mấy cô nương nhà lành!]
Tiêu Tĩnh Phàm: ?
Hắn, trêu hoa ghẹo nguyệt?
"Thêm nước."
Thúy Vân nén kích động, xách ấm đồng nhỏ vừa định bước tới, không ngờ Tiêu Tĩnh Phàm liếc mắt một cái, ánh mắt dừng ngay trên người Sở Lưu Trưng đang dựa tường lười biếng.
Sở Lưu Trưng: “…”
Tiêu Tĩnh Phàm: Vẫn là nên tìm chút việc cho nữ nhân này làm, để nàng ta rảnh rỗi sinh chuyện.
Thúy Vân u oán đưa ấm đồng nhỏ cho Sở Lưu Trưng, Sở Lưu Trưng càng thêm u oán nhìn lại nàng ta.
Muội tử à, không phải tỷ muốn tranh với muội đâu, tỷ không dám cãi lệnh! Thật đó, tỷ không muốn hầu hạ bạo quân chút nào!
Mang theo trăm ngàn lần không tình nguyện, Sở Lưu Trưng xách ấm đồng nhỏ rót nước vào chén trà, vừa định trở về tiếp tục lười biếng, ai ngờ Tiêu Tĩnh Phàm lại bảo nàng ở lại mài mực.
Sở Lưu Trưng: “…”
[Một người làm hai việc, phải trả thêm bạc chứ đồ khốn!]
Khóe môi Tiêu Tĩnh Phàm khẽ nhếch lên.
Chỉ cần nữ nhân này không vui, hắn liền vui vẻ.
Chúng thần đều coi như mình bị mù, cố nén lòng hiếu kỳ, tiếp tục bàn chính sự.
Mài mực là một kỹ năng, cũng là một công việc nhàm chán, Sở Lưu Trưng tối qua vốn đã không ngủ ngon, nay cứ mài hết vòng này đến vòng khác, không nhịn được mà muốn ngáp.
Ngáp trước mặt hoàng đế là đại bất kính, phải lôi ra ngoài đánh.
Cố gắng nuốt ngược cơn ngáp vào, hốc mắt Sở Lưu Trưng ươn ướt, đôi mắt hạnh phủ một tầng sương.
[Không được, cứ thế này ta lại ngáp mất, phải chuyển hướng sự chú ý, hay là xem tin bát quái vậy.]