Hắn thật sự quá thô lỗ, đâm cho cô đau cực kỳ. Cô không kêu nổi nữa cũng chả ai thấy thương hại, cô liền hết hy vọng nhắm miệng lại, sau đó tay của chính mình lại bị người khác kéo sang một bên.
Là nam sinh trẻ tuổi cơ bắp rắn chắc kia, hắn cởi bỏ quần cự căn to như cánh tay cô nhét vào trong lòng bàn tay cô, bàn tay to khống chế được cổ tay của cô vì hắn phục vụ.
Cô bị nam nhân đó ép giúp hắn tự sướиɠ, Lục Quyện lại không biết phát điên cái gì, đột nhiên dùng sức va chạm hoa tâm yếu ớt của cô như là máy khoan điện điên cuồng muốn thọc xuyên cô, tinh thần kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa thân thể thừa nhận lực lượng hữu hạn, cô lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Nghe bên ngoài hai người nói chuyện, thời điểm cô hôn mê bất tỉnh, bọn họ thật sự là thay phiên nhau làm loại chuyện đó đối với mình?
Nhưng thân thể của cô tựa hồ không phải nói như vậy.
Chẳng lẽ thân thể chính mình là…… Thiên phú dị bẩm?
Kỳ Từ suy nghĩ không khỏi nhíu mày, nếu thân thể của cô thật sự… Kia chẳng phải là như ý nguyện bọn họ sao!
Có thể làm ra loại sự việc bắt cóc, luân gian* này nhất định là anh em tính tình hung ác mà giữa bốn người này cô có quen biết hai người thậm chí là người quen, đã từng được coi là nam nhân tràn ngập phong độ thân sĩ*
*Thay phiên nhau cưỡng hiếp
*Người học thức.
Vì cái gì bọn họ lại biến thành như vậy?
Kỳ Từ trong lòng sinh ra một cổ nồng đậm hoang mang, càng ngày càng nhiều khủng hoảng đối với tương lai.Đây là một lần dự mưu phạm tội đã lâu.
Bọn họ tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha cô, thậm chí tùy thời điểm có khả năng sẽ giết cô.
Mà chính mình nên làm như thế nào mới có khả năng bảo hộ bản thân?
Tỉnh lại ngắn ngủn năm phút, Kỳ Từ tâm hoảng ý loạn, cô không kịp bi thương, trong đầu suy nghĩ rất nhiều rất nhiều vấn đề, cuối cùng ra đáp án chính là tận lực không được chọc giận bọn họ, cô đối mặt chính là một đám tên côn đồ.
Chọc giận tên côn đồ kết cục…… Cô không muốn chết.
Bên ngoài vẫn còn tiếng nói chuyện, Kỳ Từ lặng lẽ mở một con mắt, hiện tại cô đang nằm trên giường rất lớn, thập phần mềm mại, đỉnh đầu treo một cái đèn thủy tinh rất lớn, bức màn màu đen nhắm chặt.
Đôi mắt khô khô sáp sáp lại toan lại đau, cô duỗi tay xoa nhẹ một phen, lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua chính mình đeo ẩn hình.
Kỳ Từ đem mắt kính tháo xuống, lúc này âm thanh đàm luận bên ngoài đột nhiên ngừng.
Kỳ Từ vội vàng bắt tay bỏ vào trong chăn một lần nữa nhắm mắt lại, trong chăn hạ thân mềm mại trần như nhộng, trong lòng bàn tay còn nắm ẩn hình, cô theo bản năng ngừng thở, muốn làm bộ chính mình không có tỉnh lại.
Cửa bị đẩy ra, có người tới gần, cô nghiêng tai nghe, tựa hồ chỉ có một người.
Một bên giường đột nhiên lún xuống, người nọ ngồi ở đầu giường. Có thể nói tầm mắt hắn cực nóng nhìn chằm chằm mặt cô, Kỳ Từ khẩn trương siết chặt ngón tay, hô hấp càng thêm cẩn thận.
Đột nhiên.
Một bàn tay to rộng đặt ở trên má cô, nhẹ nhàng vuốt ve mang theo độ ấm nguy hiểm, từ lông mày cô chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng ở cánh môi, đầu ngón tay thô to lột cánh tay cô ra đụng phải hàm răng.
Kỳ Từ hoàn toàn không dám có bất luận phản ứng gì.
Mặc kệ chủ nhân của bàn tay to rộng này là ai, đối với cô mà nói đều là thập phần nguy hiểm tồn tại.
"Cô tỉnh.”
Giọng nam xa lạ không hề có độ ấm đột ngột vang lên, ngữ khí nhàn nhạt toàn là đơn thuần trần thuật.
Kỳ Từ theo bản năng nhắm chặt đôi mắt, mày vô ý thức nhăn lại, lại không dám có chút động tác.
"Tôi biết cô tỉnh"
Giọng nói nam xa lạ lại lần nữa vang lên, như cũ là không hề cảm tình trần thuật, cùng một câu và ngữ khí giống nhau như đúc.
Kỳ Từ không nhắm nổi nữa, không thể không mở to mắt.