Lục Quyện bị đầy ngập dục hỏa cùng ghen ghét chi phối, không chút nào thương tiếc đem người trở mình, làm hai chân cô chạm đất nửa người trên ghé vào trên bàn, bàn tay to dùng sức nâng mông nhỏ mềm mại kiều nộn vểnh lên, ra mệnh lệnh:
“Bò"
“Không cần…… A —— a!!”
“Bạch bạch, bạch bạch ——!”
Không chấp nhận được cô từ chối, Kỳ Từ mới vừa mở một miệng xin tha, hai cánh mông tròn xoe liền ăn hai bàn tay, nam nhân dùng ít nhất tám phần lực, mông nóng rát đau giống như là muốn cháy, để lại ấn bàn tay thật sâu.
Lục Quyện đánh mông thiếu nữ xong, không cho những người khác cơ hội bay nhanh móc ra du͙© vọиɠ chính mình, quy đầu vừa mới lặp đi lặp lại cọ xát khe thịt bên ngoài lúc sau âm đa͙σ chậm rãi tràn ra một mạt sáng trong dâm dịch sau đó mới đột nhiên cắm vào.
“A ~ không, quá lớn, cầu xin anh…… Không cần tiến vào, ân a ~ a a a!”
Kỳ Từ bất lực ghé vào trên bàn cầu xin, mông bị bắt nâng lên bãi thành tư thế để phương tiện của nam nhân cắm vào, vừa mới bị xoa, vυ" cơ hồ bị phá rớt hoàn toàn dán cả người ở trên bàn đá cẩm thạch lạnh ngắt, nhưng thật ra giảm bớt một ít đau.
Kẻ cơ bắp đứng ở một bên có chút không cam lòng cầm quyền, hai tròng mắt như hổ gắt gao nhìn chằm chằm hai cánh mông đỏ sưng vểnh kia cùng với nộn huyệt phía dưới bị làm không ngừng co rút. Thịt trụ thô to cơ hồ muốn đem cô vỡ nứt, rồi sau đó tầm mắt lại tuần tra ở phía sau lưng vòng eo không tì vết của thiếu nữ. Hận không thể đẩy người đàn ông này đổi thành chính mình.
Nam nhân đeo mắt kính ánh mắt phức tạp, nâng ngón tay xuất máu đặt ở bên môi nhẹ nhàng liếʍ liếʍ, rồi sau đó như là say mê hít sâu một hơi, đáy mắt hiện lên một mạt nồng đậm chán ghét.
Kỷ Thâm vẫn luôn canh giữ ở cửa đem biểu tình mọi người thu hết đáy mắt yên lặng nhắm hai mắt lại.
Bên tai là tiếng thiếu nữ rêи ɾỉ thống khổ, áp lực không được cùng tiếng gầm thô suyễn thoải mái của nam nhân cùng với tiếng đánh làm đám người ở đây toàn thân máu sôi trào, trong đầu lại không khỏi vang lên thanh âm thiếu nữ nhẹ nhàng dễ nghe.
"Kỷ Thâm, thật là anh. Khi nào trở về?”
"Lần này trở về không đi nữa sao?”
“Là. Em thích anh”
"Em thích anh, Kỷ Thâm. Vẫn luôn thích anh”
……
……
……
“Anh đi tân gia làm khách, hảo a.”
Cặp mắt hạnh kia bởi vì chờ mong cùng vui sướиɠ trở nên sáng lấp lánh tràn đầy đơn thuần ái mộ, Kỷ Thâm nhớ lại cảm thấy lồng ngực phát lạnh một mảnh ấm áp mềm mại, nhịn không được dưới đáy lòng nhẹ giọng mà lại kiên định hồi tưởng: Từ Từ, anh cũng vẫn luôn thích em.
"Còn chưa có tỉnh?"
"Đang ngủ"
“Ngày hôm qua nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ bốn người, vẫn nên hảo hảo tĩnh dưỡng"
"Không hổ là người anh Lục coi trọng, nhìn nhu nhu nhược nhược, thân mình còn rất cấm ȶᏂασ, mới vừa khai bao đã bị bốn nam nhân cùng nhau ȶᏂασ cũng không có việc gì"
"Bằng không anh Lục làm gì tìm cô ta tới đây làm tính nô* của chúng ta"
*Nô lệ tìиɧ ɖu͙©
"Không hổ là anh Lục, chơi phụ nữ có kinh nghiệm, Tối hôm qua vừa mới bắt đầu đã bị Lục ca ȶᏂασ hôn mê, chơi lúc ngủ không thú vị, chờ cô ấy tỉnh dậy phải chơi một lần mới được"
“Dù sao Lục ca cùng Kỷ Thâm hai ngày này đều không trở lại, còn không phải tùy tiện cho hai anh em mình chơi.”
……
……
Ở cửa truyền đến tiếng bàn luận của hai nam nhân xa lạ thanh âm không lớn lại vừa vặn truyền vào tai cô gái vừa mới tỉnh dậy không dám mở to mắt trong phòng.
Kỳ Từ theo bản năng ngừng hô hấp lại, sợ tiếng cô hô hấp sẽ kinh động đến hai tên súc sinh bên ngoài.
Phía dưới truyền đến một cổ nhức mỏi khác thường, nhưng cái đau này có vẻ nhẹ hơn mong muốn của cô.
Đối với thân thể chính mình cô cũng không thật sự rõ ràng, chỉ nhớ rõ Lục Quyện ấn chính mình thô lỗ ở trên bàn không ngừng đưa đẩy.