Tiêu Ám đứng dậy, đỡ Kiều Tử Hinh nằm úp sấp xuống giường.
Anh lấy một chiếc gối, nhét vào dưới bụng cô, khiến phần hông ngẩng cao lên phía sau.
“Lần này là cái giá phải trả cho việc làm sai, không giống lần trước, không phải đang chơi đùa với em.” Tiêu Ám vừa thản nhiên giải thích, vừa cởi khuy tay áo sơ mi, gấp từng nếp vải lên, để lộ hoàn toàn cánh tay rắn chắc.
“Tôi sẽ khiến em rất khó chịu, em phải chuẩn bị tinh thần.” Anh ngừng lại một chút, rồi nói như một lời cam đoan: “Nhưng sẽ không làm em thật sự bị thương, điểm đó em có thể yên tâm.”
Trên người Kiều Tử Hinh vẫn còn mặc chiếc váy đuôi cá lưng chữ V sâu, phía trên cặp mông nâng cao là lớp vải mỏng trong suốt để lộ một vùng da trắng hình tam giác. Từ góc độ của Tiêu Ám, có thể thấy một khe hẹp dài chừng nửa đốt ngón tay, chia đôi hai bên đầy đặn.
Trong lòng anh dâng lên một cảm giác bực bội khó hiểu, từ nãy đến giờ đã thấy chiếc váy này chướng mắt, y như lúc phát hiện Kiều Tử Hinh dùng thuốc, khiến anh nổi nóng.
Tiêu Ám mím môi, đưa tay trái ra ấn giữ eo Kiều Tử Hinh.
“Từ bây giờ, gọi tôi là tiên sinh.”
Vừa dứt lời, một cái tát lập tức giáng xuống với sức mạnh đủ để khiến người ta kinh sợ.
“Ư—” Kiều Tử Hinh vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tâm lý, theo phản xạ vùng vẫy một chút.
Bàn tay đang giữ eo lập tức siết chặt, mấy cái tát tiếp theo cũng không chút nương tay, liên tục giáng vào cùng một chỗ.
“Không được né.” Anh nói.
Kiều Tử Hinh siết chặt ga giường dưới thân, khẽ rêи ɾỉ đáp lại.
Đột nhiên, một cú tát mạnh kèm theo tiếng gió vút qua giáng thẳng vào phần mông đã nóng rát từ trước. “Nên gọi tôi là gì?”
“Á... tôi sai rồi, tiên sinh.”
Kiều Tử Hinh lập tức ngoan ngoãn học theo.
Đây chỉ mới là bắt đầu.
Tiêu Ám bóp lấy phần thịt mông của cô, xoa nắn một lúc rồi lại bắt đầu lặp lại động tác ban nãy.
Anh không nói dối. Tuy cũng chỉ dùng tay, nhưng so với “trải nghiệm đầu tiên” ở quán cà phê lần trước, lần này lực mạnh hơn hẳn một cấp độ.
Mỗi loạt tát đều giáng xuống đúng một vị trí, không chút nương tay khiến làn da nóng rát, sau đó lại chuyển sang chỗ khác tiếp tục giày vò.
Cơn đau bỏng rát ngày càng lan rộng trên mông.
Kiều Tử Hinh bắt đầu khóc nấc lên, vô thức đưa tay ra sau định che chắn, nhưng bị Tiêu Ám ấn chặt xuống, hai chân giãy đạp cũng bị anh thẳng thừng dùng đầu gối ghì lại.
Đáp lại, chỗ đau nhất ở phần gốc đùi liền bị tát thêm mấy cái nặng nề.
“Nếu còn chống cự, tôi sẽ trói em lại.” Giọng Tiêu Ám lạnh lùng vang lên.
Kiều Tử Hinh hoảng sợ đến mức không dám khóc to, chỉ cố nén giọng rêи ɾỉ từng tiếng đau đớn.
Sau mấy chục cái tát, Tiêu Ám tạm dừng tay, một tay túm lấy vạt váy đen của Kiều Tử Hinh định kéo lên.
“Đừng—” Kiều Tử Hinh vẫn còn đang nức nở, lập tức bật dậy ngăn lại.
“Tôi… tôi không mặc bên trong.” Cô đỏ bừng mặt.
Không mặc?
Không mặc qυầи ɭóŧ?
Thái dương Tiêu Ám giật giật liên hồi.
Bảo sao! Vừa đi vừa lắc, khe mông cũng lộ ra cả!
Lúc nãy anh còn thắc mắc: nội y gì mà trễ đến thế?
Sự thật này chẳng những không giúp Kiều Tử Hinh thoát khỏi tình cảnh xấu hổ, ngược lại còn đẩy cô sâu hơn vào vực thẳm khổ sở.
“Tôi vừa nói gì?” Tiêu Ám lại ấn cô nằm sấp xuống. “Em không có quyền lựa chọn.”
Tiếp theo, anh không kéo váy cô lên nữa, mà trực tiếp túm lấy phần vải voan trong suốt sau lưng, mạnh tay xé toạc từ giữa ra một tiếng “xoẹt”.
Vết hằn bàn tay in rõ trên cặp mông lập tức lộ ra không chút che chắn, theo đó là tiếng khóc nấc của Kiều Tử Hinh: “Ư…”
Màu hồng như trái anh đào chín, hơi sưng lên, run rẩy đáng thương.
Trong lúc Kiều Tử Hinh còn đang chìm trong cảm xúc rối rắm giữa xấu hổ, đau đớn và tiếc chiếc váy, một cái roi nóng rát đã “bốp” một tiếng giáng thẳng xuống mông.
Tuyệt đối không phải là sức lực mà tay người có thể gây ra.