Cuối cùng cũng đến cửa thang máy, Kiều Tử Hinh dừng bước, lấy hết can đảm quay lại nhìn Tiêu Ám:
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Tôi... tự lên được rồi.”
Tiêu Ám nghe vậy, hơi nhướng mày, cười khẽ một tiếng:
“Còn giả vờ ngây thơ à? Em không thật sự nghĩ rằng tôi đưa em về chỉ vì tốt bụng đấy chứ?”
Giọng nói mang đầy vẻ nguy hiểm khiến lớp lông tơ trên cổ Kiều Tử Hinh dựng đứng cả lên.
Thấy cô cứng đờ như tượng, Tiêu Ám cũng chẳng khách sáo nữa, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, kéo vào trong thang máy.
“Em ở tầng mấy?” Anh hỏi.
“Tầng 13.” Kiều Tử Hinh cúi gằm mặt, chẳng còn chút phong độ nào của buổi chiều rạng rỡ tại hội nghị.
Tiêu Ám cười lạnh:
“Con số may mắn đấy.”
Rõ ràng là nhà của Kiều Tử Hinh, nhưng từ lúc vào đến giờ, Tiêu Ám lại tỏ ra thoải mái hơn cả chủ nhà.
Anh tháo giày, tiện tay vắt áo vest lên tay vịn ghế sofa, rồi dẫn Kiều Tử Hinh vào phòng ngủ.
Tiêu Ám đến bên giường, vỗ nhẹ lên nệm ra hiệu cho cô ngồi xuống, bản thân cũng kéo ghế ra ngồi đối diện.
Khoảng cách giữa hai người chỉ là một đầu gối.
Lúc này Kiều Tử Hinh như ngồi trên đống lửa, biết rõ Tiêu Ám đến không mang thiện ý, nhưng lại không đủ dũng khí để hỏi thẳng.
“Bây giờ có thể lấy điếu thuốc vừa rồi em hút ra cho tôi xem không?” Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
Bờ vai Kiều Tử Hinh căng cứng, cơ thể rõ ràng cứng đờ.
Quả nhiên anh đã đoán ra.
“Tôi... Đó không phải thuốc của tôi... là bạn mang đến. Tôi... thật sự chỉ hút vài hơi rồi vứt đi rồi.”
Buổi tối tụ họp với bạn cũ, có người bạn của bạn đưa cho Kiều Tử Hinh một điếu thuốc đã pha thêm chất, quả quyết đảm bảo rằng liều lượng rất nhỏ, chỉ để thử cho vui.
Bị đám bạn cổ vũ, không muốn bị nói là nhát gan, cô liều lĩnh thử một lần.
Ban đầu đúng là chẳng cảm thấy gì, thậm chí còn thấy nhẹ hơn cả thuốc bình thường.
Không ngờ tác dụng gây ảo giác lại phát tác chậm. Sau khi ăn xong, rời khỏi quán, Kiều Tử Hinh vừa lái xe đến giữa đường, mới từ từ nhận ra: lồng ngực như bị vật nặng đè ép, hơi thở trở nên gấp gáp, trong đầu vang lên tiếng ù nhẹ nhưng kéo dài, ngày càng sắc nhọn.
Mồ hôi lạnh túa ra từng lớp, tầm nhìn bắt đầu mờ đi, cơ thể trên ghế lái dường như mất trọng lực.
Ngay khi thị lực biến thành một màn tuyết trắng, Kiều Tử Hinh cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng, đạp mạnh phanh, đồng thời xoay mạnh vô lăng, xe lạng sang bên trong tiếng còi xe phía sau inh ỏi và đâm vào lan can bên đường.
Đoạn đường đó là cầu vượt bao quanh thành phố. Nếu không kịp giảm tốc và đánh lái, lan can chưa chắc đã cản nổi. Kết quả rất có thể là lao thẳng khỏi cầu, xe nát người mất.
“Tôi cứ tưởng em là người hiểu chuyện, biết rõ cái gì nên làm, cái gì không nên. Nhưng xem ra tôi nhầm rồi. Em vẫn khiến người khác phải lo lắng.”
Tiêu Ám đan hai bàn tay lại đặt trên đầu gối.
Lần trước bị anh mắng trong quán cà phê, Kiều Tử Hinh còn chưa phục, tức đến mức sau đó chặn luôn liên lạc với anh.
Nhưng lần này, nghe từng câu từng chữ anh nói, đầy cảnh cáo và nghiêm khắc, cô lại không tìm được lời nào để phản bác.
“Tôi sai rồi.” Cô cúi đầu, cắn môi, nhỏ giọng nói.
Tiêu Ám vươn tay nâng cằm Kiều Tử Hinh, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh.
Động tác nhẹ nhàng nhưng cứng rắn.
“Nói thật, tôi cực kỳ không đồng tình với việc em làm. Nhưng tôi cũng chưa bao giờ thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Người trưởng thành phải có quyền tự quyết và chịu trách nhiệm cho lựa chọn của bản thân.”
Tiêu Ám ngừng lại một chút:
“Vì vậy, tôi có hai cách giải quyết: một là tôi lập tức rời khỏi đây, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, từ nay em không biết tôi, tôi không biết em. Cách thứ hai, là em chấp nhận bị phạt vô điều kiện, theo cách tôi chọn. Em không được phép từ chối, cũng không thể phản kháng. Cụ thể hình phạt là gì, tôi nghĩ e đoán được.”
“Bây giờ, chọn đi.”
Kiều Tử Hinh nhận ra thái độ của Tiêu Ám – lần này không còn đùa cợt nữa. Anh đang nghiêm túc, đứng trên lập trường người phạt.
Cô hiểu, hành vi của mình vừa rồi thật sự đã vượt quá giới hạn, vô trách nhiệm đến mức suýt gây ra tai họa. Giờ dù có biện hộ hay xin lỗi cũng vô ích.
Dù trong lòng vẫn còn sợ hãi và lo lắng về chuyện sắp xảy ra, nhưng…