Âm Dương Quỷ Thuật Sư

Chương 9: Lời nhắc nhở tốt bụng

Trước Sau

break

"Ta giúp ngươi khiến Trương gia xui xẻo, ngươi còn chưa trả công cho ta. Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ngày mai ta vẫn chưa nhận được thù lao, kết cục của ngươi sẽ thảm hơn Trương gia gấp trăm lần!"

Ai?

Hắn muốn thù lao gì?

Tim tôi thót mạnh, đầu như muốn nổ tung!

Trương Đại Đầu và Trương Khánh Nguyên còn chưa xong, lại thêm một tên nữa!

Thế nhưng nửa đêm về sau lại yên tĩnh đến lạ thường, sự bình lặng kéo dài đến tận tiếng gà gáy đầu tiên. Xem ra chuông gió bằng đồng quả thực có thể ngăn cản chúng nó.

Lúc này tôi mới yên tâm, muốn ngủ bù một giấc nhưng thế nào cũng không tài nào chợp mắt được. Bụng đói cồn cào, tôi đành lê cái thân tàn tạ dậy rửa mặt.

Nhìn thấy mình trong gương, tôi giật bắn cả mình.

Mặt mày tái mét, râu ria xồm xoàm, quầng thâm mắt to tướng, cả người gầy rộc đi. So với Trương Đại Đầu và Trương Khánh Nguyên, tôi thấy mình còn giống ma hơn.

Ngoài hai con quỷ Trương gia kia, còn có giọng nói của ai nữa? Rốt cuộc muốn thù lao gì chứ?

Đầu tôi như có hai cái sọ.

Không được, chỗ này không thể ở lại được nữa, tôi phải đi!

Nhưng vừa nghĩ đến di nguyện của Vương lão đầu còn chưa hoàn thành, tôi lại có chút do dự. Kỳ hạn bảy ngày, còn hai ngày nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định chờ thêm. Dù sao cũng chỉ còn hai ngày nữa thôi, đồ dơ bẩn cũng chỉ có thể hù dọa tôi ở ngoài cửa, không vào được. Cắn răng chịu đựng thêm chút nữa là xong.

Tôi vừa định xuống lầu đi ăn cơm thì tiếng gõ cửa cuốn lại vang lên.

Mẹ kiếp, lại quay lại rồi?

Tôi theo bản năng giật mình, lại chui vào chăn. Một lúc sau mới nhớ ra bây giờ là ban ngày, chắc không phải đồ dơ bẩn.

Thế là tôi cố gắng trấn tĩnh lại, mặc quần áo xuống lầu mở cửa.

"Lục Nhất Phàm, thằng nhãi ranh mày là heo biến thành hả, đến giờ nào rồi còn ngủ!”

Vừa kéo cửa ra, Trương Khánh Phú đã càu nhàu.

"Tôi muốn ngủ đến mấy giờ thì kệ tôi, liên quan quái gì đến ông!”

Nghe hắn nói vậy, tôi ngược lại thấy thoải mái hơn. Xem ra thật sự không phải đến bắt tôi.

"Thôi đi, lão Trương, việc tang lễ là quan trọng!"

Lúc này tôi mới để ý bên cạnh Trương Khánh Phú còn có một người, một lão già mặt nhọn mồm khỉ, là thầy bói Lưu Đức Xương ở trấn bên cạnh.

Hai người này cùng nhau đến đây, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì!

"Lục Nhất Phàm, chuyện hàng mã hôm qua tao còn chưa tính sổ với mày! Hôm nay tao cho mày một cơ hội chuộc tội. Hôm nay em trai của tao còn phải làm đám tang, mày đưa thêm chút đồ đến đây, làm chúng tao hài lòng, thì tao tha cho mày!"

Quả nhiên, Trương Khánh Phú vừa mở miệng đã mang giọng điệu coi việc nể mặt hắn là vinh hạnh cho tôi.

Tôi chẳng thèm để ý đến hắn, nhưng nghĩ đến việc nếu tôi thẳng thừng từ chối, rất có thể sẽ bị hắn gây sự, thế là tôi chỉ tay về phía tủ hàng.

"Nhìn đi, tôi chỉ còn chút đồ này thôi, đang Tết nhất, không nhập được hàng!"

"Nói láo, lần trước mày nhập hàng kiểu gì?”

Trương Khánh Phú trợn mắt.

"Nếu ông muốn mấy thứ hàng cặn bã lần trước thì tôi đi nhập!”

Tôi nghênh cổ lên.

"Mày...”

Trương Khánh Phú lại muốn nổi giận, lại bị Lưu Đức Xương ngăn lại.

"Lão Trương, trên linh đường còn cần đến nó, đừng làm căng với nó. Nó nói cũng đúng, đang Tết nhất, ngoài cái cửa hàng mã này ra thì có chỗ nào mở cửa đâu."

Trương Khánh Phú thở hổn hển mấy hơi, quát vào mặt tôi:

“Mang hết những thứ còn lại trong cửa hàng của mày đến, đến linh đường giúp đỡ, thiếu thứ gì tao cho mày biết tay!"

Đánh nhau trực diện với hắn tôi chỉ thiệt thân, tôi đành tìm hai cái túi lớn, nhét hết số hương nến vàng mã còn sót lại trên tủ hàng vào.

"Chỉ có chút đồ này, Trương gia tao cũng mất mặt quá!”

Trương Khánh Phú vẻ mặt bất mãn, nhìn quanh tủ hàng, đưa tay chỉ:

“Chẳng phải còn kia sao? Sao không nhét vào?"

"Những thứ đó là dùng cho Bồ Tát, đám ma không được đốt lung tung, dễ xảy ra chuyện.”

Tôi tốt bụng nhắc nhở.

"Xảy ra cái đầu búa ấy! Tao thấy thằng nhãi mày là muốn vòi tiền! Mày làm nhanh lên cho tao, đừng có mà giở trò!”

Trương Khánh Phú hung ác mắng chửi, đá một cú vào tủ hàng.

Tủ hàng vốn đã trải qua một lần đập phá, đã xiêu vẹo lắm rồi, tôi phải khó khăn lắm mới dựng lại được, bị hắn đá một cú như vậy, ầm một tiếng, hoàn toàn tan nát.

Chuông gió bằng đồng cũng rơi ra, bị khung gỗ đè lên.

Mẹ kiếp, lại bị đè bẹp rồi!

Đó là thứ bảo mệnh của tôi!

"Tao liều mạng với mày!"

Tôi nghiến răng nghiến lợi, mắt như muốn tóe lửa, xông về phía Trương Khánh Phú, nhưng bị hắn và Lưu Đức Xương hợp lực vật ngã xuống đất.

"Thằng chó má mày đúng là thiếu đòn! Mau mang đồ đi!”

Lưu Đức Xương đá tôi mấy cái thật mạnh.

Lấy thì lấy, muốn tìm chết tôi không cản!

Tôi nén đau, thở hổn hển bò dậy từ dưới đất, nhét mấy tờ giấy vàng vào túi, hậm hực đi theo bọn họ đến nhà Trương Khánh Nguyên.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, linh đường cuối cùng cũng được dựng xong.

Tôi mệt đến eo đau lưng mỏi, mồ hôi nhễ nhại, mà hai lão già chết tiệt kia vẫn chưa hài lòng cho lắm.

"Haizz, thiệt thòi cho em trai của tao rồi!”

Trương Khánh Phú than thở trước di ảnh.

"Thời kỳ đặc biệt, chỉ có điều kiện này thôi, nó sẽ hiểu cho ông.”

Lưu Đức Xương an ủi, rồi quay sang nói với tôi đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi:

“Tiểu Lục, cậu đến thắp cho tiên sinh Trương Khánh Nguyên một nén hương rồi có thể đi."

Tôi vẫn cố nén giận, châm một nén hương, cắm vào lư hương.

Vừa đứng lên, ánh mắt liếc qua di ảnh trên bàn thờ, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Dưới ánh nến lay lắt, khuôn mặt trên ảnh âm u bất định, nhưng Trương Khánh Nguyên khi nào lại trẻ ra như vậy, còn có chút quen mắt...

"Má ơi!"

Nhìn rõ một cái, da đầu tôi tê rần, toàn thân lỗ chân lông đều dựng đứng, lùi lại hai bước kinh hãi kêu lên.

Người trong ảnh lại là tôi!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc