Âm Dương Quỷ Thuật Sư

Chương 8: Gặp lại lần nữa

Trước Sau

break

Không một âm thanh nào phát ra, nhưng tôi đọc được khẩu hình miệng, bởi vì câu nói đó, hắn đã từng nói với tôi.

"Lục Nhất Phàm, tại sao mày lại hãm hại tao!?"

"Á!"

Da đầu tôi như muốn nổ tung, sợ hãi hét lên một tiếng, ngã ngồi xuống đất.

"Anh Phàm, chẳng qua là thấy người chết thôi mà, sao anh sợ đến mức này?”

Chu Tuyết bị tôi kéo ngã theo, bất mãn oán trách.

Mình hoa mắt rồi sao?

Tôi dụi dụi mắt, Trương Đại Đầu vẫn nằm đó, ngay sau đó cảnh sát đắp tấm vải trắng lên, khiêng xác Trương Đại Đầu đi.

"Ồ, thằng nhóc họ Lục này lại lên cơn nữa rồi à?"

"Đúng đấy, cả ngày cứ hốt hoảng, thần thần kinh kinh..."

Đám đông ném cho tôi những ánh mắt kỳ dị, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, cúi gằm đầu muốn rời đi ngay lập tức.

"Ngươi vậy mà còn chưa chết?"

Tôi vừa định quay người, nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng, ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của mỹ nữ áo đen.

Chẳng lẽ tôi nên chết rồi sao?

Tôi còn đang định hỏi cô ta thì cô ta đã quay đầu, cùng xe cảnh sát rời đi.

"Anh Phàm, anh quen mỹ nữ đó à? Cô ấy nói gì với anh vậy?”

Chu Tuyết tò mò hỏi.

"Trước đây cô ấy từng đến cửa hàng mua đồ.”

Tôi tùy tiện trả lời qua loa.

Cô ta rốt cuộc là ai, tại sao lại quen biết Vương lão đầu? Sao lúc thì ở cùng Trương Tố Mai, lúc lại ở cùng cảnh sát?

Tiền mua mạng rốt cuộc là thế nào?

Đang lúc nghi hoặc, Trương Tố Mai được đám bạn bè vây quanh đi đến cửa, lớp trang điểm đã được chỉnh sửa lại, khôi phục vẻ diễm lệ tinh ranh, bà ta vênh cằm lên cao, dùng ánh mắt sắc bén quét một vòng những người xung quanh.

"Cái chết của em trai và bác cả của tôi có uẩn khúc, tôi đã tìm cảnh sát khám nghiệm tử thi lại, kẻ nào làm chuyện khuất tất thì đừng hòng trốn thoát, đợi tôi tra ra nhất định lột da các người!"

Lời này vừa nói ra, xung quanh liền xôn xao, đám đông như nổ tung.

Người khác không biết chuyện gì, nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng, cái chết của hai người nhà họ Trương không phải vì có người báo thù, mà là vì đã lấy số tiền không nên lấy.

Sau khi nói xong câu đó, Trương Tố Mai liên tục nhìn quanh đám đông đang bàn tán xôn xao, như đang quan sát điều gì đó.

Mặc dù tôi không làm gì cả, nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng không lý do, cảm thấy không thể ở lại đây được nữa, tôi lấy cớ đi ăn cơm, kéo Chu Tuyết rời đi.

"Tiểu Tuyết, con đi đâu đấy?”

Chưa đi được hai bước, phía sau truyền đến một giọng nói giận dữ.

Tôi và Chu Tuyết nhìn nhau, thầm kêu không ổn, giọng nói đó là của ba cô ấy, chú Chu.

"Ba, con ra ngoài ăn cơm.”

Chu Tuyết quay đầu cười hì hì với chú Chu.

"Muốn ăn cơm thì về nhà ăn, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng có suốt ngày lẫn lộn với cái thằng sao chổi này.”

Chú Chu kéo Chu Tuyết đi, trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn tôi.

Chu Tuyết quay đầu lè lưỡi với tôi một cách bất lực.

Bữa ăn thịnh soạn coi như bỏ, vừa hay tôi cũng không có tâm trạng ra ngoài ăn, về nhà nấu một bát mì ăn liền lót dạ.

Cả buổi chiều trôi qua trong sự bất an, không biết từ lúc nào, trời đã tối.

Treo chuông gió bằng đồng lên, khóa kỹ cửa, tôi trở về tầng hai.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nửa đêm 12 giờ, cửa cuốn ở dưới lầu lại vang lên tiếng ầm ầm.

Liên tiếp hai ngày bị Trương Đại Đầu quấy rầy, tôi dù sợ hãi đến đâu, cũng cảm thấy chịu đủ rồi.

Tôi đi một vòng trong nhà, không tìm thấy vũ khí hữu dụng nào, liền vào bếp lấy một con dao phay cầm trong tay.

Cửa cuốn vừa mở ra, chuông gió bằng đồng liền kêu leng keng.

Ngoài cửa sừng sững hai bóng người.

Sao lại nhiều thêm một người?

Nhìn kỹ lại, một người là Trương Đại Đầu, người còn lại, dáng người kia, bộ dạng kia, rõ ràng là Trương Khánh Nguyên vừa mới chết hôm nay!

"Các, các người muốn làm gì?"

Hai khuôn mặt trắng bệch dữ tợn đáng sợ, đôi môi không chút huyết sắc máy móc mở ra khép lại, the thé hét về phía tôi -

"Lục Nhất Phàm, trả mạng cho tao!"

Một chút dũng khí tôi khó khăn lắm mới sinh ra được, giờ phút này tan thành mây khói, tôi ném con dao phay ra, dùng hết chút sức lực cuối cùng kéo cửa cuốn xuống, ba chân bốn cẳng leo lên lầu, trốn vào trong chăn.

Tôi muốn gọi điện thoại cầu cứu, hoảng loạn tìm điện thoại, nhưng lục tung danh bạ cũng không tìm được một người có thể giúp đỡ.

Nhờ hàng xóm thì không được, bọn họ nhất định lại coi tôi là quái thai.

Thật là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.

Tôi phải làm sao đây?

Cửa cuốn dưới lầu không ngừng vang lên tiếng ầm ầm, như tiếng ma âm đòi mạng, đầu óc tôi như muốn nổ tung.

Cộc cộc cộc! Mẹ nó, tại sao cứ phải gõ cửa mãi thế?

Không, chờ đã!

Tôi chợt nghĩ đến một điểm không đúng, ý nghĩ này khiến tim tôi đập thình thịch, nếu ý nghĩ của tôi đúng, vậy thì tạm thời tôi an toàn.

Tôi lấy hết dũng khí ngồi dậy từ trong chăn, ép bản thân bình tĩnh sắp xếp lại tình hình hiện tại.

Hai chú cháu nhà họ Trương đến tìm tôi báo thù, nhưng đều đứng ở trước cửa tiệm, chưa từng bước vào.

Có phải có thứ gì đó cản bọn chúng không vào được?

Chẳng lẽ là cái chuông gió kỳ lạ kia?

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi hơi yên tâm hơn một chút, chỉ cần bọn chúng không vào được, thích đập cửa thì cứ để bọn chúng đập.

Nhưng đồng thời trong lòng tôi lại có một nghi hoặc lớn hơn.

Vương lão đầu rốt cuộc là người như thế nào?

Tôi còn đang miên man suy nghĩ, lúc này tiếng động ở cửa cuốn dưới lầu đột nhiên dừng lại, chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng, giống như kiểu bị tắt công tắc vậy, đột ngột vô cùng.

Tôi nằm xuống đắp chăn lại, không phải tôi gan lớn, mà là thực sự không có dũng khí xuống xem rốt cuộc là thế nào, đừng nói là xuống lầu, ngay cả đến bên cửa sổ nhìn một cái tôi cũng không dám.

Tôi muốn ngủ nhưng lại không thể nào ngủ được, bên ngoài quá tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức khiến tôi hoảng sợ.

Tôi nhìn về phía cửa sổ, khung cửa sổ kiểu cũ như một đôi mắt đen ngòm, lặng lẽ nhìn tôi.

Đột nhiên, dưới lầu vọng lên một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo khiến tôi rùng mình trong khoảnh khắc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc