Ám Dục

Chương 147: Ba, nòng nọc nhỏ của ba ở đâu? (Kết)

Trước Sau

break
Hai tay Dung Ân che lấy mặt, toàn thân cũng ướt nhẹp như vậy, khắp người đều là mồ hôi, người cô co lại rất chặt, Nam Dạ Tước nếu như không cương quyết, căn bản là đừng hòng có thể xông vào, anh đã thử mấy lần đều không có kết quả, chỉ đành rút thân ra, “Anh đeo bao.”

Kết quả, vẫn cứ như vậy, mặc dù là có trơn.

Nam Dạ Tước vô cùng thất vọng, anh từ trước đến giờ chưa từng bỏ cuộc giữa đường, đối với lần đầu tiên của Dung Ân, anh có thể không chút thương tiếc, không quan tâm là cô đau hay cô khó chịu, nhưng lần này không được rồi, thôi được, chỉ đành tự làm khổ mình thôi.

Sau khi anh rút người ra, Dung Ân thu hai chân lại, bị một tay Nam Dạ Tước ôm lại, ” Còn đau không?”

Cô gật gật đầu, người đàn ông cúi người hôn lên trán cô, lồng ngực rắn chắc phập phồng lên vài cái thật mạnh mẽ, “Từ giờ trở đi mà cứ như vậy, vậy nửa cuộc đời sau này của anh không phải là sẽ phải làm hòa thượng sao?”

Dung Ân rúc vào ngực anh, đang nghe tiếng tim đập rất mạnh của người đàn ông, Nam Dạ Tước lại lý lẽ, “Không đúng, anh còn thảm hơn cả hòa thượng, hòa thượng bây giờ còn có thể ăn thịt đó.”

Dung Ân bị chọc cười, giơ tay lên, cũng không biết đánh vào đâu.

“Âyyyy….”. Chỉ nghe thấy Nam Dạ Tước la lên, “Gãy rồi! Vung tay lung tung đi đâu vậy hả?”

Anh thật sự là cứ vậy mà nhịn cả một đêm, sau khi tắm nước lạnh, cố gắng duy trì đến sáng sớm. Đã nói là du͙© vọиɠ của người đàn ông sẽ mãnh liệt nhất vào lúc này, một chút cũng không sai.

Dung Ân ngủ được rất sâu, luôn có người động tay động chân trên cơ thể, hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, chỉ không ngừng lấy tay vung ra, ” Đừng phá.”

Thấy bên tai nhồn nhột, cô choàng tỉnh giấc, nỗi đau đớn tối qua vẫn còn hiện lên rõ mồn một ngay trước mắt, Dung Ân hất tay Nam Dạ Tước ra, đứng dậy, “Hôm nay Vương Linh không ở đây, em phải đi nấu đồ ăn sáng.”

“Anh không muốn ăn.” Người đàn ông có chút dỗi, anh muốn ăn gì, không tin là Dung Ân không biết được.

“Không được.” Cô trùm Nam Dạ Tước vào trong đống chăn, bộ dạng như trốn chạy mặc bộ đồ ở nhà chạy vào phòng tắm.

“Ưm…..” Người đàn ông khổ sở lại không thể làm gì được, ôm lấy gối buồn bực vùi gương mặt tuấn tú quyến rũ vào đó, toàn thân lại bắt đầu căng thẳng nóng lên.

Nam Dạ Tước không ngủ được, không bao lâu cũng xuống lầu.

Dung Ân đang bận việc trong bếp, anh đi tới khúc quanh cầu thang thì bước chân dừng lại, hai tay đặt trên lan can, Nam Dạ Tước cúi người xuống, một bộ mặt ung dung tự đắc.

Cháo đang được ninh trong lửa nhỏ, nắp nồi lúc bọt nước trồi lên không ngừng bị nhấc lên, hương thơm của cháo từ trong bếp đã tỏa ra, Dung Ân mang tạp dề đang chiên cá, mái tóc dài buộc lên tùy ý, có chút rối, chân đi dép trong nhà, ống quần rộng che lấy gót chân, cô nêm vào các loại gia vị, chỉ một chốc, một dĩa cá tươi ngon đã được cho ra lò.

Bên trong cái chảo đáy bằng, còn có những cái há cảo chiên, từng cái được chiên đến vàng rụm, trên bàn ăn vài món điểm tâm đã được bày lên, tóm lại, đây là một bữa cơm sáng ấm áp không gì bằng.

Cảnh tượng này, là Nam Dạ Tước đã từng ảo tưởng không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Dung Ân ở trong bếp, luôn khiến anh cảm thấy an lòng như vậy.

Bước chân Nam Dạ Tước thả lỏng, đi đến sau lưng cô mới đưa tay ra ôm lấy.

“Dậy rồi à.” Dung Ân xếp há cảo vào trong dĩa, từng cái một được xếp ngay ngắn trật tự

“Sao phải mệt như vậy, chúng ta ra ngoài ăn là được mà.”

“Chưa từng nghe qua hả? Muốn nắm lấy trái tim của người đàn ông thì trước tiên phải nắm được bao tử của anh ta.” Dung Ân nói đùa, lấy chén đũa cùng với cháo vừa nấu xong đem ra.

Nam Dạ Tước nhận lấy bát đũa, “Tim anh sớm đã cho em rồi, chỉ sợ em không cần, quăng đi mất.”

Dung Ân cầm lấy chiếc muỗng nhỏ không ngừng khuấy chén cháo, tay phải cô chống cằm, tầm mắt nhìn về phía trước. Nam Dạ Tước đang say sưa thưởng thức bữa sáng, bây giờ anh cũng theo giống Dung Ân, đã thích những món ăn thanh đạm như thế này, anh nuốt lấy một ngụm cháo, ngẩng đầu lên thì phát hiện Dung Ân đang nhìn mình chằm chằm, “Nhìn gì vậy?”

Cô cười cười, dời ánh mắt đi nơi khác, “Không có gì.”

“Không có gì mà còn cười kiểu không có chút ý tốt gì như vậy?” Nam Dạ Tước tự đắc cười, “Mê mẩn anh rồi chứ gì?”

Dung Ân chỉ lo ăn xong bữa sáng, không thèm để ý đến anh nữa. Thật lâu sau đó, mãi cho đến bây giờ cô mới hiểu, vốn dĩ hạnh phúc thật sự rất đơn giản, có thể nhìn thấy người mình yêu thương ăn cơm, có thể ngồi đối diện nhau, những điều này đều là hạnh phúc.

Nhưng Nam Dạ Tước lại không nghĩ như vậy, hạnh phúc và tính phúc (hạnh phúc trong tìиɧ ɖu͙©), nên là trực tiếp móc nối với nhau.

Mà bây giờ điều trước tiên anh muốn, chính là công phá phòng tuyến của Dung Ân, anh tất nhiên không muốn cả đời này phải làm hòa thượng.

Thái độ của Sở Mộ cũng nảy sinh rất nhiều sự thay đổi, đối với cháu gái thì càng yêu thương hết mực, chỉ mong sao cho hai vợ chồng họ có thể thường xuyên mang đứa bé đến gửi ở bên bà.

Dung Ân thay xong quần áo thì xuống lầu, chiếc xe Bugatti Veyron đó của Nam Dạ Tước đã đỗ trước cửa, cô đi ra ngoài, người đàn ông đã chờ sẵn trong xe.

“Cơm tối Vương Linh cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.”

“Hôm nay ăn ở ngoài,” Nam Dạ Tước đứng dậy mở cửa xe, rồi thắt dây an toàn cho Dung Ân, “Từ sau khi kết hôn vẫn chưa dẫn em đi đâu chơi cho vui vẻ, sợ là em sẽ thành phụ nữ mặt vàng rồi*.”

*(ý nói những phụ nữ nội trợ suốt ngày ở trong nhà ít khi tiếp xúc với ngoài xã hội.)

Trước tiên hai người ăn tối trong nhà hàng, quay lại xe, Nam Dạ Tước cố ý mở cửa sổ xe, “Còn muốn đi đâu nữa không?”

Dung Ân suy nghĩ ngợi, “Chợ đêm, em muốn ăn đậu hủ hoa.”

“Đậu hủ hoa?” Nam Dạ Tước cau mày, “Mùi vị nó ngon không?”

“Đương nhiên, hơn nữa mùi vị nó chỉ có ở chợ đêm bán là chuẩn nhất.”

Nam Dạ Tước khởi động động cơ, chiếc xe từ từ chạy về phía trước, chạy rất chậm, rất giống với đi dạo. Hai tay Dung Ân trườn lên cửa sổ xe, nửa cái đầu thò ra ngoài, ” Cơn gió này thổi tới thật dễ chịu.”

“Cẩn thận.” Nam Dạ Tước nắm lấy tay cô, kéo cô trở về, ngón cái anh vuốt ve mu bàn tay Dung Ân, ma sát nhẹ nhàng. Lái xe đến chợ đêm, đây là khu bình dân, người đông như hội, những món ăn vặt đủ các kiểu dáng màu sắc được bày khắp con đường, đồ ngon già rẻ, chỉ mấy đồng là có thể ăn no bụng. Không có chỗ đậu xe, Nam Dạ Tước chỉ có thể đậu xe ở đầu đường, “Em ở đây đợi, anh đi mua.”

Dung Ân lại nhanh chân xuống xe trước một bước, “Em dẫn anh đi dạo chút.”

Đối với khung cảnh huyên náo như vậy Nam Dạ Tước có ấn tượng không tốt lắm, nhưng thấy Dung Ân đã đi thẳng về phía trước, chỉ đành miễn cưỡng đi theo.

Chợ đêm cũng không có bao nhiêu cửa hàng gọi là đúng tiêu chuẩn quy định, thường thấy nhất chính là những sạp hàng vỉa hè, ngay cả mấy sạp bán thức ăn vặt đó, từng cái cũng là được sửa lại, vài chiếc ghế, một chiếc xe đẩy, cho dù có gặp phải quản lý đô thị, đẩy một cái là có thể chạy.

Hai tay Nam Dạ Tước đút vào trong túi quần, Dung Ân theo bên cạnh, cô đưa tay trái ra ôm lấy cánh tay người đàn ông, anh đưa mắt xuống nhìn cô, hai người nhìn nhau mà cười.

Ở đây, cho dù là thân phận có hiển hách hơn nữa cũng sẽ không được chú ý tới, mỗi người đều đang bận rộn trong niềm hân hoan, tiếng rao hàng hòa cùng tiếng xào nấu, ngập tràn cả con phố.

Dung Ân đi đến trước sạp hàng đậu hủ hoa, cô gọi một chén, để rất nhiều rong biển, Nam Dạ Tước không muốn ăn, vẫn bị cô đút ột miếng, “Sao? Ngon đúng không?”

Mùi vị này, anh thật sự không thích, nhưng anh vẫn gật gật đầu.

Những tiệm bán giàn âm thanh ở hai bên đang phát những chiếc đĩa CD lậu, mặc dù chói tai, những vẫn có rất nhiều người đang chọn lựa vây quanh tiệm, quỹ đa͙σ cuộc sống của mỗi người là không giống nhau, ai cũng không quyết định được vận mệnh của ai.

Tận trong xương tủy Dung Ân vẫn là không quên được sự bình thường trước kia, mà điều Nam Dạ Tước có thể làm được, chính là cố gắng hòa nhập.

Trở lại xe, cô nhanh chóng bật máy lạnh, “Nóng quá, nóng quá…”

Bàn tay quạt lấy quạt để, giống y như một đứa con nít.

Nam Dạ Tước giãn mặt, khóe miệng gợi cảm cong lên đầy thỏa mãn, hai tay Dung Ân ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu gối lên bờ vai anh, đôi mắt khép hờ, cực kỳ mãn nguyện, giọng nói cô êm dịu, ” Bây giờ mình về hả?”

“Không, hôm nay không về nhà.”

“Ờ.” Dung Ân khẽ đáp, không truy hỏi xem đêm nay nên tá túc ở đâu.

Cám Dỗ đã đổi tên lại giống như lúc trước, Nam Dạ Tước xuống xe, tiện tay ném chìa khóa cho nhân viên bảo vệ.

Dung Ân không nghĩ đến là anh sẽ dẫn mình đến đây, Nam Dạ Tước đi đến nắm lấy tay cô đi vào trong, việc làm ăn của Cám Dỗ vẫn tốt như trước, người đến mua say và trụy lạc không phải số ít, tư thế vũ công buông thả, đây chính là cuộc sống của thiên đường trong nhân gian sờ sờ ngay trước mắt.

Trong phòng bar hạng nhất, quản lý đã chuẩn bị xong xuôi theo lời dặn của anh.

Dung Ân thấy trên bàn có rượu, “Em không uống được.”

“Không sao, đây là rượu trái cây, với nước trái cây cũng không khác lắm.”

Trong phòng VIP chỉ có hai người họ, Dung Ân đi lên chọn bài hát, chọn được bài “Cung dưỡng tình yêu”, sau khi Nam Dạ Tước rót rượu xong thì đặt lên bàn, không có ý quấy rầy cô, chỉ là chăm chú lắng nghe.

Hát xong, Dung Ân để micro xuống, liền thấy Nam Dạ Tước đưa một tay chống cằm nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, cô đưa tay che trán, cười nói, “Nhìn em như vậy làm gì?”

Nam Dạ Tước đưa cho cô một ly rượu, ôm lấy thắt lưng Dung Ân, hai người ngồi ngã trên ghế sô pha.

“Anh vẫn luôn nhớ giọng hát của em nghe rất hay.”

Dung Ân nhận lấy ly rượu rồi nhấp môi, có mùi rượu, nhưng không nồng lắm. Căn phòng bar hạng nhất, đây chính là nơi cô và Nam Dạ Tước lần đầu tiên gặp nhau.

Anh lúc đó, có bao nhiêu xấu xa tối tệ là anh sẽ có đủ bấy nhiêu.

Hai người cụng ly, mỗi người tự mình uống cạn rượu trong tay. Nam Dạ Tước đặt ly không lên trên bàn, mặt Dung Ân lúc này đã thấy ửng hồng, đôi môi thấm chút rượu càng đỏ lên đầy mê hoặc. Sau khi bàn tay lớn của anh vòng qua sau cổ cô, liền nghiêng người hôn lên đó.

Giữa môi, mùi rượu mùi thơm ngào ngạt, hai tay Nam Dạ Tước giữ mặt Dung Ân, lưỡi linh hoạt quét nhẹ khóe miệng cô, lửa tình trong anh khó mà nhẫn nhịn được, sau khi nửa thân trên chồm lên, chân trái thon dài luồng vào giữa hai chân cô.

“Đừng… Lát nữa có người vào bây giờ.”

Hơi thở Nam Dạ Tước gấp gáp, trán dựa vào Dung Ân, đợi sau khi hơi thở bình thường trở lại, kéo cô dậy đi ra ngoài.

Dung Ân cho rằng lần này là nên về nhà rồi, nhưng Nam Dạ Tước lại dẫn cô xuống dưới tầng hầm Cám Dỗ, là ngôi nhà lần trước cô đã từng đến.

Đây là nơi được chuẩn bị cho những quan viên chính phủ đến Cám Dỗ tiện hơn, nɠɵạı trừ những người trong nội bộ biết được, nếu không cho dù người ta có đào ba thước cũng tìm không được.

Hồ bơi cực lớn xuất hiện trước mắt cô, Dung Ân nhớ đến lần Nam Dạ Tước đẩy cô xuống hồ đó, sống mũi lại bắt đầu cay cay, “Sao lại tới đây?”

Nam Dạ Tước cố tình dẫn cô đến mép hồ bơi, không nói gì cả, động tay cởi đồ cô ra.

Dung Ân nắm lấy tay anh, “Anh sẽ không muốn ở đây chứ.”

Người đàn ông giữ chặt thắt lưng cô, trực tiếp ôm lấy Dung Ân nhảy xuống hồ bơi, nỗi sợ trong lòng cô vẫn còn dư âm, hai tay bất giác bám chặt bả vai Nam Dạ Tước, “A…”

Anh đẩy Dung Ân đến thành hồ, để lưng cô dựa chắc vào thành gạch men, lại để một tay cô nắm lấy lan can bên cạnh, hai tay Nam Dạ Tước bắt đầu tuột quần áo Dung Ân, “Chưa bao giờ nghe nói qua hả? Ở dưới nước, cảm giác đau đớn của con người sẽ giảm xuống một nửa.”

Dung Ân sững sờ, người đàn ông đúng là cái gì cũng nghĩ ra được.

Áo sơ mi sau khi bị cởi ra nổi lên trên mặt nước, tiếp đó, là áo ngực, quần, thậm chí, quần nhỏ….

Một nơi rộng lớn, chỉ có tiếng nước chảy, hai má Dung Ân ửng hồng, hết sức gượng gạo, cô không dám để lộ cơ thể, hai tay lại càng giữ lấy trước ngực, “Đừng có người đến nha.”

“Anh làʍ t̠ìиɦ còn có người dám đến quấy rầy?” Nam Dạ Tước kéo tay cô ra, thời gian nói chuyện, anh đã cởi sạch sẽ quần áo, “Ai dám đến đây, anh liền lột trần trụi người đó rồi ném nó ra đường.”

Xung quanh hồ bơi, trong những chụp đèn kiểu dáng tao nhã phát ra những ánh đèn mờ ảo mông lung, Nam Dạ Tước đã chuẩn bĩ kỹ lưỡng cho ngày hôm nay, anh nâng một chân Dung Ân lên vòng qua ôm lấy eo của mình, hai tay chuyển động sau lưng cô, “Ở đây có thấy đau không?”

Thần sắc Dung Ân hơi căng lên, lắc đầu, “Hết rồi.”

Nam Dạ Tước cúi người, khẽ cắn lấy một bên vành tai cô, đây là chỗ nhạy cảm của cô, Dung Ân quả thực là co thân dưới lại, hai tay ôm lấy cổ của anh cũng bắt đầu siết chặt lại.

“Hứa với anh, không được vì anh mà làm tổn thương bản thân mình nữa.” Nam Dạ Tước thì thầm bên tai cô, “Cho dù là vì anh cũng không được.”

Dung Ân gật đầu, cộng thêm tác dụng cồn trong rượu, sự hưng phấn trong cơ thể đã bùng cháy, hai mắt hiện ra sự mê ly, Nam Dạ Tước nhân cơ hội tiến vào, nhưng cũng không dám dùng nhiều sức, chỉ là thăm dò. Cô phát ra tiếng hừ nhẹ khó chịu, sau khi hai tay người đàn ông di chuyển xuống chút nữa thì đặt tại mông cô, lại dùng lời nói để chuyển đổi sự chú ý của cô, “Em đau không?”

Dung Ân thấy buồn cười, “Em không đau.”

Anh tiện tay cầm lên một nắm tóc của cô đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhét nó vào trong miệng cô, Dung Ân vừa cắn lấy, liền cảm thấy một cảm giác đau đớn như bị xé toạc được truyền đến từ thân dưới, Nam Dạ Tước thừa lúc sơ hở mà vào, cô vừa định la lên đau đớn, tóc trong miệng bị anh lôi ra, thay bằng miệng để bịt lại.

Đau đớn lần này, xem ra thật sự là không khác với lần đầu tiên bao nhiêu.

May mà Nam Dạ Tước là cao thủ ở phương diện này, anh tuyệt không muốn bỏ cuộc giữa đường, một mình ở lại đây tắm ngâm trong nước lạnh.

Bọt nước cuộn lên vì động tác kịch liệt của người đàn ông mà bắn lên tung tóe, nhẫn nhịn quá lâu, một khi được giải phóng, thì sẽ như lang như hổ. Hai tay Dung Ân giữ thật chặt lưng anh, Nam Dạ Tước nhấc toàn thân Dung Ân lên, cùng cô thay đổi tư thế.

nɠɵạı trừ sự khó chịu lúc mới bắt đầu, Dung Ân dần dần cảm giác được toàn thân đang tê dại, từng đợt sóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ xông vào, khiến cô khó lòng chống đỡ.

Ngoài mệt mỏi, thì cũng không ý thức được gì khác, Dung Ân chỉ coi như mình đang trong hồ bơi, cô xoay người, một cánh tay đập vào người bên cạnh.

Nam Dạ Tước cả đêm đều không ngủ được, lần này, anh nhổm dậy nửa người nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Dung Ân, cô mấp máy mí mắt, hình như là đang mơ đến một giấc mơ đẹp nào đó, khí hậu lúc này rất tuyệt, cho dù cơ thể trần truồng cũng không cần mở điều hòa. Dung Ân ngáp một cái, sau khi thích chí cọ đầu lên gối vài cái, lúc này mới mở mắt.

Đập vào mắt đầu tiên, chính là gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười của Nam Dạ Tước, dựa theo tầm mắt của anh, Dung Ân nhìn thấy toàn thân mình không mặc gì cả, cô vội vàng kéo lấy chăn, nhưng lại bị Nam Dạ Tước đè dưới thân, đẩy ra mấy lần cũng không thấy nhúc nhích.

“Ngủ có ngon không?”

Ánh mắt cô chua xót, không cần nhìn cũng biết có quầng thâm.

Thấy cô không nói chuyện, Nam Dạ Tước lại càng quan tâm hơn, “Thân dưới còn đau không?”

Ặc…

Dung Ân vùi đầu vào gối, sau khi nghe thấy tiếng anh khẽ cười, ngẩng đầu lên, cô nhìn khắp bốn phía, đây rõ ràng không phải là Ngự Cảnh Uyển, “Mệt quá.”

Nam Dạ Tước ôm chặt lưng cô, sau đó trách cứ, “Người chịu mệt là anh mới phải chứ, em nằm đó không cần nhúc nhích, hưởng thụ biết bao.”

Mặc cho cô đánh đấm người đàn ông cũng không thèm ngồi dậy, khăng khăn dính lấy Dung Ân, cô biết tính xấu của anh, có đôi khi thật sự giống con nít vậy.

Cô đưa tay về phía tủ đầu giường, ngón tay vừa sờ thấy điện thoại, “Em phải gọi điện về nhà, xem xem bảo bối thế nào rồi.”

“Ối dào,” Nam Dạ Tước gạt tay cô, “Sáng sớm anh đã gọi rồi, không việc gì cả, trong đầu em có thể chỉ nghĩ đến anh không?”

“Nè,” Dung Ân nhịn không được thấy buồn cười “Ghen cả với chính con gái của mình.”

Nam Dạ Tước kéo tay cô đặt lên bờ môi, sau khi hôn lên nhẹ nhàng thì lại mở miệng ra cắn nhẹ, nhẹ nhàng, giống như là đang mát xa cho cô.

“Hôm nay vẫn chỉ là thuộc về hai chúng ta thôi, em nghĩ đến con gái cũng không được.”

“Thật bá đa͙σ.” ngoài miệng Dung Ân trách cứ, nụ cười trong mắt thì sớm đã được lan tỏa ra.

Cô nằm đó lười nhúc nhích, đầu giường có một cái đèn ngủ kiểu cổ điển, quan sát cả gian phòng, thiết kế bày trí xem ra rất xa hoa quý giá, ” Nơi này rốt cuộc là để làm gì?”

Nam Dạ Tước không nói thật cho Dung Ân biết, gian phòng này, thật ra là do anh và Duật Tôn chuẩn bị, nơi này có hệ thống bảo vệ an toàn cùng hệ thống nghe trộm cẩn mật nhất, có một vài quan viên bị dụ dỗ đến đây, cũng đã bị dính bẫy này.

“Là nơi để vụng trộm với em đó.” Nam Dạ Tước chuyển đề tài, trong miệng không có lấy một câu tốt đẹp nào.

“Đáng ghét,” Dung Ân muốn nhổm dậy, “Nhất định là giấu vợ bé trong căn nhà sang trọng này để em không phát hiện được chứ gì?”

“Dậy làm gì?” Nam Dạ Tước kéo cô lại, “Trên giường thoải mái biết bao nhiêu.”

“Em đói bụng rồi.”

“Anh làm cho em ăn no.”

Thấy anh lại gần hơn, Dung Ân vội vàng né tránh, “Sắc lang.” Hai tay Dung Ân đẩy một cái, không ngờ một người đàn ông to lớn cường tráng bị đẩy lọt xuống giường.

“Ây da!”

………

Đường đường Tước thiếu cuối cùng cũng không đáng thương đến mức phải làm hòa thượng, Đồng Đồng cũng lớn lên từng ngày, nửa năm sau, nghiểm nhiên đã ra dáng một người lớn tí hon rồi.

Ai cũng biết, Nam Dạ Tước đối với cô đứa con gái này ngày càng cưng chiều, đi đến nơi nào thì dẫn theo đến đó.

Nhà hàng quốc tế.

A Nguyên cùng mấy người trong bang hội đã sớm đến đó canh giữ trước, lúc Nam Dạ Tước đến, ôm cục cưng trong tay.

A Nguyên nhìn quen cũng thấy bình thường, “Đại ca.”

Nam Dạ Tước ra hiệu mọi người ngồi xuống, anh ôm Đồng Đồng ngồi ở ghế chủ tọa, phục vụ trẻ tuổi bên cạnh một mực cung kính đưa thực đơn đến, “Tước thiếu.”

Anh nhận lấy, Đồng Đồng ngồi trong lòng nhìn thấy liền nắm lấy, giật lấy thực đơn.

” Đồng Đồng muốn ăn gì?”

Cô bé nhỏ như vậy đâu hiểu được, cũng chẳng qua là nhìn thấy màu vàng chói lọi thì tò mò mà thôi, Nam Dạ Tước mở thực đơn ra, Đồng Đồng lắc lư cái đầu, ngón tay không ngừng chỉ lung tung lên trên.

Nam Dạ Tước cực kỳ phối hợp, vẫy tay với người phục vụ bên cạnh, “Món này, món này, món này. . . Còn món này nữa.”

A Nguyên đứng bên trái che kín hai mắt không giấu diếm, thê thảm không nỡ nhìn mà…Không biết hôm nay có thể ăn được gì nữa.

Phục vụ đánh dấu từng món, lại nhìn lại lần nữa, “Tước thiếu, xác định là muốn dùng những món này?”

“Ít nói nhảm, mau mang lên đây.”

Không bao lâu, từng món từng món được mang lên đầy đủ, 8 súp, 5 dĩa tôm, 9 loại đồ ngọt dùng sau bữa cơm.

Mọi người nhìn mặt nhau, lại không dám nhiều lời, tốc độ Đồng Đồng rất nhanh, thò tay ra muốn lấy tôm trước mặt. Nam Dạ Tước thấy thế, bưng dĩa tôm kia đến trước mặt bé con, sau khi để bé ngồi ngay ngắn trong lòng, bắt đầu bóc tôm cho bé con.

“A Nguyên, chuyện tôi căn dặn cậu sao rồi?”

“Đại ca, đã sắp xếp thỏa đáng, anh yên tâm.”

Nam Dạ Tước bóc tôm xong cho vào chén nghiền nhỏ,lại múc một muỗng nhỏ đút cho con gái, anh lơ đãng ngẩng đầu, lại thấy mấy người đang cầm đũa, không biết sao lại hạ lệnh, “A Nguyên, gọi thức ăn.”

“Vâng.” A Nguyên vội vã gọi phục vụ, lần sau nếu đi cùng có ŧıểυ tổ tông này, vẫn là có thể tránh thì tránh, nếu không không bị hành hạ đến chết không được mà.

Đồng Đồng một hơi ăn rất nhiều con tôm, tính ham chơi nổi lên, thừa dịp Nam Dạ Tước không chú ý, nắm lấy một nắm vỏ tôm trên bàn bỏ vào dĩa, đợi đến khi bàn quay quay dĩa vỏ tôm đến trước mặt người khác, chỉ biết giương mắt nhìn đống vỏ tôm đó.

Trẻ con lớn cỡ này, thích nhất là cầm nắm đồ vật.

Bé con đối với cái gì cũng rất hiếu kỳ, nhìn thấy rượu đỏ trong ly sáng lóng lánh, liền giơ tay bắt lấy.

Nam Dạ Tước nhanh tay lẹ mắt, vội nghiêng người, cả ly rượu đỏ liền đổ lên người anh, A Nguyên thấy vậy, vội đứng dậy, “Đại ca.”

“Không sao.”

Phục vụ tiến đến lau dọn sạch sẽ. A Nguyên không khỏi mỉm cười, người đàn ông này, sợ rằng chỉ có hai mẹ con đó mới có thể thu phục được.

Sau khi ăn xong, Nam Dạ Tước ôm Đồng Đồng ra khỏi nhà hàng trước, lên xe, anh vẫn để Đồng Đồng ngồi trên đùi mình, sau khi thắt dây an toàn xong, đặt hai tay con gái lên tay lái.

Sự nuông chiều của anh với con cái, ngay cả Dung Ân có đôi lúc cũng bất mãn.

Về đến Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân đang trong phòng khách bày ra từng món đồ vừa mới mua, thấy họ đã về, liền tiến lên đón, “Quên mua sữa bột mất rồi.”

Nam Dạ Tước giao Đồng Đồng vào tay Vương Linh, “Vậy giờ đi.”

Dung Ân cầm túi xách đi theo ra ngoài, ngồi lên xe, mới phát hiện áo sơ mi người đàn ông có một vết bẩn lớn, “Lại là con nhóc đó phá phải không?”

“Một ly rượu thôi mà.”

“Anh cứ chiều nó đi.”

Xe đi ngang trước cửa Cám Dỗ, Nam Dạ Tước lại cố tình dừng lại, đối diện gương mặt đầy nghi ngờ của Dung Ân, anh chỉ phía đối diện, “Nhìn kìa.”

Dung Ân nhìn theo ngón tay anh chỉ, là Duật Tôn.

Nhưng mà, lại không chỉ có một mình anh, đứng bên cạnh Duật Tôn còn có một cô gái, từ cách ăn diện có thể thấy, lại giống với học sinh của học viện nào đó.

“Thằng này, lại đùa giỡn với gái mới lớn rồi.”

Duật Tôn dáng người cao to vững chãi, lúc đứng trước mặt cô gái kia, vừa vặn che kín ánh đèn chói lọi sau lưng, vẻ mặt âm u bất định, ngón tay đang kẹp điếu thuốc sau khi chậm rãi giơ lên thì xoa mặt cô gái.

Cô ta cũng không dám động đậy

“Em dám bỡn cợt với tôi?”

“Em không dám.” Lời cô nói là thật.

“Hôm nay tôi thực sự là muốn em chắc rồi đó, em thấy sao thì được?” Anh ngữ khí kiên định ung dung, thái độ thản nhiên, vẫn là bộ dạng, khí chất mê hoặc lòng người như cũ.

Cơn gió lạnh ở bên ngoài thổi cuộc đối thoại của hai người đến một cách rõ ràng, Dung Ân trườn lên cửa sổ, nhìn nửa bên mặt lạnh lùng của cô gái, cô dường như là nhìn thấy chính mình và Nam Dạ Tước khi đó.

Động tác Duật Tôn cực nhanh, ra tay rất mạnh, bàn tay to lớn nắm sau cổ cô gái, cả một cơ thể rắn chắc ép chặt sau lưng cô, trong chốc lát đã khiến cô không động đậy được, má trái chật vật áp tại chỗ cong lại của cánh tay.

“Hôm nay em không theo tôi, nếu sau này có muốn, thì sẽ không đơn giản vậy đâu.”

Thấy anh ta như muốn dùng vũ lực, Dung Ân vội đẩy cửa xe muốn đi xuống.

“Em muốn làm gì vậy?” Nam Dạ Tước một tay đã kéo cô trở lại.

“Anh ta…”

“Với chúng ta không liên quan,” Nam Dạ Tước khởi động động cơ, lái xe phóng đi trên một con đường khác, “Đồng Đồng đang đợi uống sữa đấy, ở đâu còn có tâm trạng lo chuyện bao đồng vậy.”

Anh cũng không muốn Dung Ân ngốc nghếch đi phá hỏng chuyện tốt của Duật Tôn.

Dung Ân cúi đầu, như có tâm sự, Nam Dạ Tước thấy thế bắt đầu giảng đa͙σ, “Yên tâm đi, Duật Tôn không thích bạo lực.”

“Anh ban đầu cũng nói mình không thích bạo lực.” Cuối cùng, còn không phải là ép cô đi đến bước đường cùng, nhưng nghĩ lại bây giờ, khoảng thời gian đã qua đó cũng không biết là tốt hay xấu.

“Thù dai.” Nam Dạ Tước cười cô, kéo tay Dung Ân nắm chặt trong lòng bàn tay.

Mua xong sữa về đến Ngự Cảnh Uyển, vừa mở cửa, liền một màn làm cho người ta phải dở khóc dở cười.

Con chó nhỏ Dạ Dạ cũng mới quen bạn trai, hơn nữa lại vừa sinh ra bốn bé ŧıểυ Dạ Dạ đáng yêu, bám theo tường, Dạ Dạ ở phía trước dẫn đầu, những đứa con dễ thương tròn vo giống như những quả cầu tuyết đi theo sau, một hai ba bốn…

Không đúng.

Nam Dạ Tước va Dung Ân liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn về phía trước.

Theo sau bốn con chó nhỏ, là Đồng Đồng. Bé nhóc đã biết học bò, đây là đang lấy đám Dạ Dạ để cùng luyện tập đây mà. Nam Dạ Tước không nhịn được cười, tiến lên trước xách bé con lên.

Dạ Dạ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn nhìn, thấy Nam Dạ Tước, mang theo bốn đứa con dang chân bỏ chạy.

Dung Ân nhìn ra ngoài vườn, lá của những cây bạch quả kia, lại bắt đầu ngả vàng.

Những thàng ngày hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt, người bạn nhỏ Đồng Đồng đã 4 tuổi rồi, có đôi khi hiểu chuyện đến nỗi làm người ta phải dở khóc dở cười.

Dung Ân nhìn thấy cô bé thì rất đau đầu, một cô bé nhỏ xíu, lại nghịch ngợm đến có thể lên trời.

Trong phòng khách của Ngự Cảnh Uyển, Nam Dạ Tước gác một chân lên xem tin tức, Dung Ân và Vương Linh đã học được thêm mấy kiểu áo len mới, giờ đang nghiên cứu học hỏi bên lề, Đồng Đồng mặc đầm công chúa mới mua, lúc lắc cái mông chạy đến bên cạnh mẹ.

“Mẹ…”

Dung Ân thấy anh mắt đảo quanh lanh lợi của con quỷ nhỏ này, trong lòng khẳng định không có chuyện tốt gì rồi, “Sao vậy?”

“Con còn muốn ăn thêm một túi khoai tây chiên được không ạ?” Đồng Đồng nghiêng đầu, hai cánh tay mập mạp ôm lấy chân Dung Ân.

Cô buông sợi len trên tay xuống, “Đi mà hỏi ba con.”

Đồng Đồng vui đến nỗi thiếu chút nữa là nhảy tưng lên, nên biết rằng, Nam Dạ Tước lại đúng là cưng chiều bé con nhất. Bé con chạy lon ton đến trước mặt người đàn ông, giọng nói ngọt ngất ngây, “Ba…”

Cánh tay Nam Dạ Tước đặt sau sô pha nhấc lên rồi chống lấy cằm, ra hiệu cho bé con mở miệng.

“Đồng Đồng còn muốn ăn một túi khoai tây chiên.”

“Không được.”

Ặc, bộ dạng dứt khoát.

Nam Dạ Tước tuy rằng thường ngày nuông chiều cô bé, nhưng từ trước đến nay nói một là một hai là hai, loại thức ăn tạp nham này, nếu không phải là Dung Ân đồng ý, anh ngay cả đụng cũng không muốn cho bé con đụng vào một chút nào.

Mặt Đồng Đồng đầy ủy khuất, xoay người, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã bình tĩnh lại, cô bé lại lúc lắc mông chạy đến trước mặt Dung Ân, giọng nói lãnh lót trẻ con cố ý nói lớn, “Xem đó, ba cũng đã nói không thể ăn nhiều rồi mà.”

Những lời này nghe ra, sao lại có chút kỳ kỳ vậy?

Dung Ân lúc này mới ý thức được là đã bị con bé này chơi xỏ một vố, cô ngẩng đầu nhìn hướng Nam Dạ Tước, quả nhiên thấy anh đang nhìn chằm chằm con bé, đấy nhìn đi, là bộ dạng bị anh cưng chiều đến hư rồi đấy.

Đồng Đồng vui tươi hớn hở ở vòng vòng bên cạnh chơi, ŧıểυ Dạ Dạ xoay vòng quanh hai chân con bé, bị con bé một tay xách lên, ném ra khỏi phòng khách.

Con bé thật sự rất nghịch ngợm, không bao lâu liền cảm thấy chán, lại lúc lắc mông chạy đến trước mặt Nam Dạ Tước, “Ba, con muốn lên ban công chơi.”

“Không được.”

Đồng Đồng mân mê miệng, đứng mãi bên cạnh, thấy Nam Dạ Tước chuyên tâm xem TV, liền rón ra rón rén tự mình mở cửa kính đi ra ngoài. Ban công tầng trệt đặt mấy giàn hoa, con bé chơi không được bao lâu thì xoa xoa đầu gối chậm chạp đi đến, “Ây da, Đồng Đồng đụng phải đầu gối rồi.”

Con bé khom lưng xuống, nhìn thấy quả thật là đã bị đụng phải.

Nam Dạ Tước liếc mắt, “Đáng đời.”

Đồng Đồng từng bước nhỏ đi đến trước mặt anh, chăm chú nhìn người đàn ông một hồi lâu, Nam Dạ Tước không thèm nhìn con bé, cầm lấy tách cà phê trên bàn.

“Ba có còn là người không?”

Phụt….

Câu này Dung Ân thường hay nói, cũng không biết cô bé đã học được từ lúc nào, hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa, nhưng lại dùng được rất đúng chỗ.

Phần lớn thời gian, hai người đều bị cô bé lém lĩnh này làm cho đau đầu.

Nhân duyên của Đồng Đồng ở nhà trẻ rất tốt, có rất nhiều bạn tốt. Hôm nay tan học về nhà, đã đợi Nam Dạ Tước rất lâu, tỏ vẻ bí mật, giống như là có chuyện gì. Dung Ân truy hỏi liên tục, nhóc con vẫn rất kín miệng, một mực không chịu nói.

Từ sau khi kết hôn, Nam Dạ Tước thường về nhà rất sớm, hôm nay cũng không nɠɵạı lệ.

Đồng Đồng trườn người trên cửa sổ nhìn thấy xe của anh vừa lái vào trong sân, liền chạy như bay ra của nghênh đón. Nam Dạ Tước ở trước cửa khom lưng, con bé đã chuẩn bị xong xui dép cho anh.

“Đồng Đồng ngoan quá.” Người đàn ông xoa đầu con.

“Ba…” con bé cứ bám theo sau Nam Dạ Tước. Thấy anh ngồi xuống ghế sô pha, cũng theo đó bám sát vào, cô bé nắm lấy tay người đàn ông, tìm kiếm phía trước, lục lọi phía sau, “Sao không có vậy?”

“Tìm gì đó?” Dung Ân mang bánh mì miếng đã được nướng xong đặt lên bàn trà.

Đồng Đồng nắm lấy cánh tay Nam Dạ Tước, hai chân đung đưa trên ghế sô pha, “Mẹ, như thế nào có Đồng Đồng vậy?”

Trẻ con lớn cỡ này, là tò mò nhất.

Dung Ân ấp a ấp úng, “Con là được sinh ra từ trong bụng mẹ.”

“Mẹ gạt người ta” Nhóc con không chịu nể mặt, gương mặt tức giận đến tròn ra, “ŧıểυ Cường trên lớp con đã nói rồi, mấy cục cưng đều là từ nòng nọc nhỏ của ba mà biến ra đó, nhưng trên người ba không có, oa oa oa…”Mặt con bé giống như trăng tháng 3, nói đổi là thay đổi ngay, “Đồng Đồng là nhặt được, ba, người giấu nòng nọc nhỏ đi đâu rồi?”

Nam Dạ Tước chỉ cảm thấy trên trán treo đầy dây nhợ đen thui, cùng Dung Ân đối diện, hai mắt nhìn nhau.

“Đồng Đồng đau lòng rồi, con muốn xem nòng nọc nhỏ trông như thế nào…”

Anh chỉ đành ôm con gái ngồi trên đầu gối, “Bọn bạn ŧıểυ Cường trên lớp con nhất định là đã từng nhìn thấy, ngày mai con kêu bạn ấy đem đến cho con xem thử không phải là sẽ biết được rồi sao?”

Dung Ân nghe vậy, khóe miệng kéo nhẹ, hai cha con này, không giống lông cũng giống cánh.

Đồng Đồng thút tha thút thít, ngay cả khi vừa dừng khóc rống lên, dù sao cũng còn nhỏ, tư tưởng đơn giản, ngay lập tức nín khóc mỉm cười, “ba nói đúng đó, ngày mai con mang theo cái bình nhỏ đi, mang nòng nọc nhỏ về nuôi.” Con bé lau nước mắt, lại cảm thấy không đúng, “Nhưng mà ba không có, khi Đồng Đồng mang về rồi, ba mau sinh một đứa em trai cho Đồng Đồng….”

Cô bé đoán chắc Nam Dạ Tước không có nòng nọc nhỏ, người đàn ông lắc lắc chân, chỉ qua Dung Ân, “Chuyện này phải có mẹ con đồng ý mới được.”

“Tại sao phải có mẹ đồng ý?” Đồng Đồng ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu, “Mẹ nuôi nòng nọc nhỏ chơi sao?”

“Đúng rồi,” Khóe mắt Nam Dạ Tước mỉm cười, tầm mắt đen tối không trong sáng nhìn vào Dung Ân, sự ám muội trong ánh mắt lan ra không giới hạn, “Mẹ nói thích chơi nòng nọc nhỏ, con nói mẹ cho con một đứa em trai đi.”

“Dạ,” Đồng Đồng cho là thật, trượt từ trên gối Nam Dạ Tước xuống, đi về phía Dung Ân làm nũng, “Mẹ, mẹ. . . “

“Ngoan, Đồng Đồng không phải là rất thích chuột Mickey sao? Ngày mai mẹ dẫn con đi mua.”

“Thật không? Đồng Đồng muốn mua con lớn nhất, Đồng Đồng còn muốn mua váy đẹp.”

“Được, được…” Dung Ân thật không dễ dàng đánh lạc sự chú ý của Đồng Đồng, trẻ con lớn cỡ này, sao lại khó đối phó đến vậy chứ.

Ăn cơm tối xong, Dung Ân dỗ con ngủ xong trở lại phòng ngủ, vừa lúc Nam Dạ Tước từ trong phòng tắm bước ra, mái tóc ngắn màu rượu đỏ còn đọng đầy nước, một chút chảy qua xương quai xanh, theo khuôn ngực rắn chắc chảy xuống bụng.

“Ngủ rồi hả?”

Cô xoa trán, ngồi ở mép giường, “Vâng, bắt em phải hát bài ŧıểυ Yến Tử cho nó nghe bằng được.”

Nam Dạ Tước lấy ly nước trên đầu giường đưa về phía vợ yêu, “Bữa sau đưa nó sang nhà mẹ anh, để nó quậy tơi bời thật đã.”

“Mệt thật,” Dung Ân uống miếng nước, đầu tựa lên vai Nam Dạ Tước “Vừa rồi lại hỏi em chuyện nòng nọc nhỏ, còn bảo em chuẩn bị hồ cá.”

“Xem ra, chỉ có một cách thôi.” Nam Dạ Tước giả vờ tỏ ra thật tình.

“Cách gì?”

“Sinh cho Đồng Đồng một đứa em trai, để tránh việc nó bám theo mỗi ngày.”

“Không thèm, một đứa thôi cũng đã mệt chết em rồi.”

“Bản thân em cũng đâu cần lo lắng gì, không phải có bảo mẫu rồi sao?” Nam Dạ Tước một tay ôm lấyvai cô, áp cô xuống giường lớn, “Nếu em không đồng ý, anh sẽ nói với Đồng Đồng, em gạt nó…”

“Nam Dạ Tước, anh…”

Lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị anh hôn, nuốt vào trong.

Màn đêm ben ngoài dáy đặc, cơn gió lạnh quét qua hai người đang quấn lấy nhau trên giường, ánh trăng sáng tỏ hình như cũng ngượng ngùng, lặng lẽ núp giữa những đám mây.

Hai tháng sau, Đồng Đồng vui vẻ chạy tung tăng quanh vườn tại Ngự Cảnh Uyển, ba nói mẹ có em trai rồi, vậy mình cũng không phải là được ẵm tới rồi.

Mùa hè nóng bức nhất vừa trôi qua, gió thu lành lạnh, ánh mắt trời ấm áp sau buổi trưa, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá của cây bạch quả chiếu xuống, trên võng, Dung Ân đang nằm trên ngực Nam Dạ Tước, đang nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi, mũi chân cô khẽ chạm mặt đất, sự đong đưa khơi dậy những ánh nắng vàng long lanh.

Cách đó không xa, Đồng Đồng đang cùng mấy chú chó con chơi đùa thỏa thích, hôm nay con bé vui vẻ, thì cũng không ức hiếp bọn chúng nữa.

Dung Ân lấy tay che trán, ánh mặt trời nhỏ vụn làm xuất hiện muôn vàn màu sắc xanh đỏ chàm tím, cô từ từ giãn mặt ra, một tay khác ôm lấy thắt lưng săn chắc của người đàn ông, Dung Ân yên lòng nhắm mắt lại, mặt nhẹ nhàng cọ vài cái giữa cổ anh.

Mọi người đang ở trên thiên đường, xin hãy yên tâm.

Mọi người nhất định đã thấy rồi, tôi rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Tôi nhất định sẽ mang theo tất cả niềm hy vọng của mọi người, tiếp tục sống hạnh phúc….

Hết
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc