Ám Dục

Chương 146: Cáo biệt sự tiết chế dục vọng

Trước Sau

break
A Nguyên đi máy bay tư nhân của Nam Dạ Tước đi đón bác sĩ, không được chậm trễ.

Nam Dạ Tước bước vào phòng cấp cứu, , bác sỹ vội vàng chặn lại, “Người trong nhà không thể vào đây”.

Một tay Nam Dạ Tước đẩy bác sỹ ra, chân dài nhấc lên, đá văng cánh cửa, chân bước nhanh vào trong. Bác sỹ chỉ đành mở to mồm mắt ngơ ngác, sững sờ tại chỗ.

“Khỉ, con mẹ cậu còn không vào đây”

Dung Ân nằm trong phòng cấp cứu, áo cưới trên người đã thay ra, vì viên đạn bắn trúng lưng, cô nằm nghiêng mới có thể điều trị được vết thương.

Nam Dạ Tước đi đến cạnh giường, Dung Ân đeo máy trợ thở oxy, nhưng dường như có lại ý thức, hai tay cô che chở bụng mình.

“Đứa bé…..đứa bé có thể bị thiếu dưỡng khí”, Bác sỹ đứng bên cạnh đồng ý.

“Vậy phải đẻ mổ”.

“Nhưng….không thể đảm bảo đứa trẻ được sinh ra có thể sống sót….”

Nam Dạ Tước nhắm mắt, từ trên đầu lạnh xuống dưới chân, y tá đối diện kinh sợ hét lên, “Huyết áp 40, nhịp tim 42….”

Anh chưa từng hoảng loạn bao giờ, hai tay anh nắm chặt lấy thành giường muốn đứng dậy, nhưng một tay lại bị tay Dung Ân nắm lấy, Nam Dạ Tước vạn phần vui vẻ, ngẩng đầu mới phát hiện hai mắt Dung Ân vẫn đang khép chặt, chỉ là một tay rất mạnh túm lấy tay anh.

Anh tự nhiện hiểu được ý tứ của cô.

“Đẻ mổ đi”

Bác sỹ không ngay lập tức bắt đầu.

“Mổ cho tôi!”, Người đàn ông rống một tiếng giận giữ, gần như muốn xé toạt màng nhĩ của người bên cạnh.

Y tá bắt đầu chuẩn bị, Nam Dạ Tước không chịu đi ra ngoài, những người ở đó không ai dám nói câu nào, trong phòng cấp cứu nɠɵạı trừ có âm thanh máy móc, cũng chỉ có tiếng va chạm của dao phẫu thuật.

Khi đứa bé được lấy ra, bác sỹ phụ sản thở phào một hơi.

Đứa bé khóc to, nằm trong tay bác sỹ, tứ chi giãy giụa, có lẽ chưa quen với thế giới mới này, khóc không ngừng.

“Tước thiếu, là một bé gái rất xinh”.

Anh gật đầu, hai chân quỳ bất động cạnh giường Dung Ân, bác sỹ bế đứa trẻ ở bên cạnh tắm rửa, “Nặng sáu cân một lạng, đứa bé rất khỏe mạnh”.

Từ khi Dung Ân bắt đầu phẫu thuật, Nam Dạ Tước lúc này mới kịp đeo nhẫn cưới lên ngón tay cô, “Chiếc nhẫn này là anh đã tự đặt tên, Lục Châu, Ân Ân, em là Lục Châu của anh, có lẽ anh đã khô cạn ở sa mạc quá lâu, lâu tới nổi không có tâm can, nhưng rồi cuối cùng anh cũng có thể gặp được em….”

Bác sỹ muốn bế đứa bé ra ngoài, nhưng Nam Dạ Tước kiên quyết muốn để con ngủ bên cạnh Dung Ân, “Nhìn đi, Ân Ân, đây là con gái của chúng ta….”

Đứa bé rất đói bụng, cọ sát vào người mẹ, miệng nhỏ nhắn mở ra, tuy rằng hai mắt vẫn nhắm chặt, nhưng lại có năng lực mυ"ŧ bẩm sinh, nó dựa sát ngực Dung Ân, không ngừng lặp lại động tác đó.

Nỗ lực hồi lâu mới mυ"ŧ được một ngụm sữa, khuôn mặt đứa bé đỏ ửng, ra sức khóc rống lên.

“Oa oa oa….”

Nắm tay bé nhỏ vung không ngừng lên ngực Dung Ân, lát sau, cổ họng khóc đến nỗi khan khan, Nam Dạ Tước cố nhịn đau lòng, bàn tay to lớn nắm lấy tay Dung Ân, đem bàn tay nhỏ nhắn của bảo bối đặt vào trong.

Là như vậy, chưa đợi bác sỹ người đến, Dung Ân đã vượt qua cơn nguy kịch.

Thuốc gây mê vẫn chưa hết, cô ngủ trầm ổn, trong phòng bệnh, Vương Linh đang dỗ bảo bối đã được mớm sữa đi ngủ, Nam Dạ Tước kéo chăn lại cho Dung Ân, vùi đầu vào cánh tay cô, khuôn mặt tuấn tú của anh mệt mỏi, sau khi nghỉ ngơi, cầm lấy tay cô áp vào má trái mình, khẽ hôn vài cái.

Duật Tôn đi vào, tùy ý ngồi xuống ghế sô pha, Nam Dạ Tước ra hiệu cho người bên cạnh qua căn phòng nhỏ, anh buông tay Dung Ân rồi đứng dậy “Thế nào rồi?”.

“Lần này không lấy được mạng của cậu, chính là bọn họ đã tới số chết”.

Vài tiếng gõ cửa vang lên, A Nguyên cầm theo một chiếc hộp đi vào, anh bước đến cạnh Nam Dạ Tước, “Đại ca, đây là được tìm thấy trong phòng trang điểm trước kia của phu nhân”. Mở hộp ra, là một con búp bê đã bị cắt toàn bộ tứ chi,bên trong hộp quá khủng khiếp để nhìn vào.

Thần sắc Nam Dạ Tước âm lãnh, khuôn mặt căng cứng, “Điều tra”.

Đây là trò đùa của phụ nữ, Duật Tôn liếc mắt, thờ ơ, “Thiểu năng”.

Toàn thân Nam Dạ Tước như nước lạnh, anh mím chặt khóe miệng, “bên đó, biết tin tôi không chết nhất định sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đâu, thành phố Bạch Sa này chỉ thể có một Nam Dạ Tước, A Nguyên, cậu đi thu xếp đi”.

“Vâng”, A Nguyên nhận lệnh đi ra khỏi phòng bệnh.

Nam Dạ Tước ngồi xuống bên cạnh Duật Tôn, hai bàn tay xoa xoa khóe mắt mệt mỏi, đem cái lưng cứng ngắc dựa vào cái sô pha mềm mại, Duật Tôn lấy ra một điếu xì gà, đưa cho anh một điếu.

Nam Dạ Tước lắc đầu, tầm mắt hướng về phía Dung Ân, Duật Tôn thấy vậy, cũng cất đi điếu thuốc vào trong túi.

“Tôn”

“Sao vậy?”

“Cậu nói đi….”, Nam Dạ Tước dừng một chút, hai tay che lại khuôn mặt tuấn tú, rất mệt mỏi, “Người giống như chúng ta, có thể có gia đình không?”

Duật Tôn một tay nghịch cái bật lửa, sau khi nắp đóng lại, ánh mắt cô đơn, chỉ nói, “Nếu là tôi, nếu yêu cô ấy, tôi sẽ không kết hôn với cô ấy”.

Nam Dạ Tước buông tay, , ánh mắt sáng rực, kiên định mạnh mẽ, “Tôi không tin, đã đến nước này rồi, ai còn muốn sống chặn ngay trước mặt tôi”.

Duật Tôn chéo chân, giày da quân đội ôm trọn cẳng chân thon dài mạnh mẽ, anh cất bật lửa, khóe miệng nhếch lên, không nói gì thêm.

Dung Ân ngủ rất trầm ổn, dường như đang bù đắp lại tất cả thời gian mang thai không được ngủ ngon, khi cô mở mắt, cô vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng tâm tình đã sớm khôn đời được nữa, bảo bối của cô, bản thân còn chưa được nhìn thấy một lần.

Trên ghế sô pha, chỉ có một lớn một bé hai người.

Nam Dạ Tước ôm đứa bé trong lòng, đầu dựa lên ghế sô pha, hiển nhiên đang ngủ rất say.

Dung Ân cẩn thận vươn tay từ trong chăn ra ngoài, cô nhìn thấy ngay “Lục Châu”, rực rỡ lấp lánh, tỏa ra hơi thở mạnh mẽ của cuộc sống, cô nhếch miệng, muốn cười, nhưng kích động suýt rơi nước mắt.

Trong giấc mơ, đứa trẻ giật mình dậy, Nam Dạ Tước rất nhanh tỉnh giấc, tay phải vỗ nhẹ lên lưng con, vừa muốn ngẩng đầu gọi Vương Linh ở bên ngoài, đối diện với tầm mắt Dung Ân đang nhìn anh.

Người đàn ông giật mình, sửng sốt vài giây, mới có phản ứng.

Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ vui mừng, ôm đứa bé nhanh chân đi đến giường, “Ân Ân, cuối cùng em cũng tỉnh lại”.

Dung Ân muốn ngồi dậy, nhưng không có sức, “Bế con qua đây, em muốn xem xem”.

Nam Dạ Tước bế bảo bối nằm xuống bên cạnh Dung Ân, một khối tròn tròn, thực sự đáng yêu, cô cởi nút áo, người đàn ông thấy vậy, hướng bên ngoài gọi, “Vương Linh”.

Cửa phòng bệnh mở ra, “Cậu chủ”.

Vương Linh thấy Dung Ân đã tỉnh lại, mặt tràn ngập sự kinh ngạc và mừng rỡ, “Phu nhân, cô tỉnh lại rồi ”.

“Bế đứa trẻ ra ngoài uống sữa”.

“Vâng”, Vương Linh nhanh nhảu đáp lời, vừa đi vào, Dung Ân liền mở miệng, “Không cần, tôi tự mớm được”.

Nam Dạ Tước một chân ngồi xuống cạnh giường Dung Ân, “Em vừa mới tỉnh, qua vài ngày….”

“Không, em muốn mớm ngay bây giờ”.

“ra ngoài đi”, Nam Dạ Tước chỉ đành thỏa hiệp, hơi dừng lại, lại nói,”Vương Linh, ở đây không có chuyện gì rồi, cô về Ngự Cảnh Uyển làm thức ăn mang qua đây, Ân Ân mới tỉnh, đừng nhiều dầu mỡ quá.”

“Dạ được.”

“Đau quá, Dung Ân động vai, không dám động vào vết thương sau lưng.

Bảo bối nằm sát vào ngực cô ra sức mυ"ŧ lấy, Nam Dạ Tước cầm miếng đệm mềm mại lót sau lưng Dung Ân, anh nghiêng nửa thân trên, một cánh tay đặt trên lưng cô, “May là, viên đạn không cắm vào cột sống, nếu không em sẽ bị liệt mất”.

“Anh rất lo lắng rồi”

Tầm mắt Nam Dạ Tước rơi xuống khuôn mặt của bảo bối, anh không nói cho cô biết, thiếu chút nữa họ đã không giữ được đứa con, “Sau này đừng như vậy, mạng anh lớn,cái gì cũng có thể tránh khỏi”.

Dung Ân không nói lời nào, chỉ gật đầu, kỳ thực chỉ trong lòng cô biết rõ nhất, Nam Dạ Tước trước đây bị trúng đạn, kỳ thực so với việc cô bị trúng đạn còn làm cô khó chịu hơn, tổn thương như vậy, Dung Ân cả đời này không muốn nhìn thấy một lần nữa.

Tha lỗi cho sự ích kỷ của cô. Cô tình nguyện người nằm trên giường bệnh là cô, cũng không muốn trở thành người chờ đợi lo lắng ở bên ngoài, sự đau khổ như vậy, chi bằng thay anh đỡ lấy tai họa.

Nam Dạ Tước không muốn cô bị mệt, liền để Dung Ân tựa vào ngực anh nghỉ ngơi.

Khi Sở Mộ đi vào, nhìn thấy tình cảnh cả gia đình đang làm tổ trên giường, trang phục trên người bà, lộ ra vẻ thông minh nhanh nhẹn. Theo sau, chính là bố của Nam Dạ Tước, đây là lần đầu tiên Dung Ân được nhìn kỹ ông, vóc dáng người đàn ông cao hon , mặc dù đã có tuổi, vẫn có thể nhìn thấy khí chất phong độ khi còn trẻ. Ông không giống khí thế bức người của Nam Dạ Tước, trái lại, có vài phần gần gũi.

Thần sắc Sở Mộ vẫn nghiêm túc như trước, Dung Ân thấy thế muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Nam Dạ Tước đè hai vai xuống, “Em đang bị thương, nằm xuống đi”.

Cô chỉ đành ngại ngùng cất tiếng chào, “Bố, mẹ”.

“Lúc này phải nghỉ ngơi nhiều”, bố Nam đặt đồ xuống bên giường Dung Ân, ông quay đầu nhìn Sở Mộ đang đứng ở cửa, “Đứng đó làm gì, không phải bà nói muốn đến bệnh viện sao?”

Gương mặt Sở Mộ không kéo lên nổi, theo sau lưng bố Nam, vì những chuyện trước kia, giữa bà và Nam Dạ Tước vẫn tồn tại một vết nứt, đứng một lúc lâu, bầu không khí có phần lạnh lẽo, Sở Mộ cúi lưng muốn bế cháu gái.

Không nghĩ tới, tay còn chưa đụng đến đã bị Nam Dạ Tước ngăn lại, “Không phải mẹ không cần sao, muốn bế cũng không cần bế, chúng con có bảo mẫu”.

“Dạ, anh đừng như vậy”, Khủy tay Dung Ân khẽ đụng vào anh, ra hiệu Nam Dạ Tước đừng kiếm chuyện.

“Em đừng vì vết thương đã lành mà quên đi đâu đớn.”, Nam Dạ Tước hừ lạnh.

“Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện như vậy.”, bố Nam không thể nhìn thêm được nữa, một tay ôm lấy bả vai vợ, tuy rằng Sở Mộ thường ngày tỏ ra cứng rắn, trước mặt chồng, nhưng cũng chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, bà khẽ tựa vào ông, “Con muốn nhớ thù nhớ đến khi nào?”.

“Con còn nhớ rất rõ, nếu không vì mẹ, con và Ân Ân cũng sẽ không phải xa cách lâu như vậy”.

“Tước, mẹ con hôm nay đến đây là vì chuyện này”, bố Nam ở giữa hòa giải, thấy vợ không phản ứng, liền khẽ đẩy bà, “Còn đứng đó, lấy ra đi”.

Sở Mộ choàng bừng tỉnh, vội vàng lấy từ trong túi một hộp nhung.

Bà mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn bằng ngọc lục của bà nội, Sở Mộ kéo tay Dung Ân, muốn đeo cho cô, “Đây là vật gia truyền của Nam gia”.

Nam Dạ Tước thấy thế, vươn tay phủ lên mu bàn tay Dung Ân. Ý tứ của anh, rõ ràng là không chịu tha thứ, Dung Ân khẽ đẩy tay anh, cho đến khi Sở Mộ đeo xong nhẫn vào tay cô, “Cám ơn mẹ”.

“Chuyện trước đây, mẹ thừa nhận, là mẹ đã làm sai”.

Nam Dạ Tước im lặng, anh hiểu rõ tính tình của Sở Mộ, muốn bà thừa nhận chính mình đã sai, so với lên trời còn khó khăn hơn. Kỳ thực Sở Mộ cũng có cách nghĩ của riêng mình, Dung Ân vì Nam Dạ Tước mà đỡ thay viên đạn, đủ để nhìn ra sau này cô sẽ không làm hại con trai mình, thay vì ở giữa làm kẻ ác, chẳng bằng có lòng thành toàn, bà cũng không muốn sắp tới tuổi già, ngay cả con trai yêu thương nhất cũng không chịu nhận bà.

Sở Mộ kỳ thực không thể không chịu thua, Nam Dạ Tước rất giống bà,tính tình quá cứng.

“Vậy không phải được rồi sao?”, Bố Nam chuyển đề tài, “Mau nhìn xem cháu gái chúng ta giống ai nào? Đặt tên chưa?”

Dung Ân vừa muốn nói chưa, Nam Dạ Tước đã mở miệng, “Đặt rồi, Nam Tứ Đồng”, gương mặt tuấn tú của anh cúi xuống , hỏi ý kiến cô, “nghe hay không?”.

“Tứ Đồng”, Dung Ân nói lặp đi lặp lại mấy lần , vui vẻ không thôi , “ Nghe hay lắm”.

Ai chẳng muốn một tuổi thơ vô tư, không bị trói buộc, tự do tự tại.

“Đồng đồng…”, Tuy rằng Sở Mộ thực lòng muốn bế cháu trai, để nó tiếp quản Nam gia, nhưng khi trông thấy đứa bé, vẫn không tránh được vui mừng, hơn nữa hai người còn trẻ, nguyện vọng của bà muốn bế cháu trai nhất định có thể thực hiện được.

Hai người ngồi chơi cả nữa ngày mới ra về, Nam Dạ Tước nhìn ra được, vì sự tiếp nhận của Sở Mộ, Dung Ân ngay cả cười cũng rạng rỡ hơn.

“Em vui không?”

Cô gật đầu, miệng cười vui vẻ, “Thái độ của anh rất tệ”.

“ Xí” Nam Dạ Tước nằm xuống ghế sô pha bên cạnh, mái tóc màu đỏ rượu của người đàn ông vì động tác này mà xõa ra, mê hoặc chúng sinh, “Bà ấy đáng đời”.

Dung Ân hết cách với anh.

Vừa mới tỉnh lại, Nam Dạ Tước cũng không muốn cô phải hao tổn quá nhiều sức lực, liền để cô sớm nghỉ ngơi.

Bóng đêm lan tỏa, ánh chiếu rọi vào cửa sổ hành lang bệnh viện, ảm đạm âm lãnh, vách tường trắng nhìn không thấy tận cùng, gió lạnh thổi qua, một bóng người lướt qua ở khúc quanh, cái bóng bị đứt ra làm hai.

Người đó sờ lên khẩu trang trên mặt, xác định không bị tuột xuống, lúc này mới giả vờ đi về phía trước.

Cái áo màu trắng vì độn tác vội vàng của cô mà xốc lên, cô ta đi đến trước cửa phòng bệnh VIP, nhìn vào số giường bệnh và họ tên đăng ký, xác nhận là Dung Ân ở bên trong.

Thân ảnh bị kéo thành một đường thon dài, người đó kiểm tra bốn phía, thấy không có người, mới cẩn thẩn mở cửa.

Cô ta bước đi nhẹ nhàng, bên trong rất tối, chỉ có thể dựa vào ánh trăng chiếu rọi vào cửa sổ mà phân biệt đâu là giường đâu là đường đi, cô ta rón rén lại gần giường, chậm rãi móc ra từ trong túi một ống tiêm.

“Cô đáng lẽ phải chết sớm rồi, tôi đã từng nói, ai đứng cản trước mặt tôi thì tôi sẽ cho họ chết không được tử tế ”.

Cô ta cúi lưng, vén chăn trên giường lên, vừa muốn hành động, cảm thấy trên cổ tay truyền đến đau đớn, phòng bệnh đột nhiên sáng trưng như ban ngày, cô ta cảm thấy chói mắt, cúi đầu nhìn thì thấy vật ném vào cô thì ra la cái điện thoại. Trên giường chỉ có cái gối. cũng không có người.

Đối diện, Nam Dạ Tước cùng Duật Tôn đang ngồi đó, người phía sau cười lạnh,thập phần châm chọc.

“Còn muốn giấu đầu lòi đuôi sao?”

Ánh mắt người đó ảm đạm, tháo khẩu trang, là Dung Ái, thần sắc Nam Dạ Tước âm lãnh, tay trái đặt trên thành ghế sô pha gõ nhẹ, “Quả nhiên là cô, ngày tôi kết hôn, Dung Ân nhận được một món quà lớn nghĩ lại cũng là kiệt tác của cô?”.

“Cô quá xem thường cô ấy”, Duật Tôn cười nói, “Ngày đó cửa cấm bị phá, vài tên sát thủ lại có trong tay máy điện tử làm nhiễu nhận biết thân phận, nội gián này, là cô”.

Dung Ái nghe thấy vậy, biết là có biện minh cũng chỉ vô ích, cô ta thừa nhận, “Không sai, là em”.

“Dung Ái, cô muốn tự mình tìm đến cái chết phải không?”

“Tước”, Dung Yêu giống như ủy khuất, “Em yêu anh, em không sai”.

“Ây….”, Duật Tôn nghe xong, chỉ lắc đầu, “Lại là một người ngu ngốc”.

“Yêu?”, Nam Dạ Tước cười lạnh, “Cô phối hợp với bên trong và bên ngoài, có nghĩ tới, đối phương muốn là lấy mạng tôi?”.

“Không….Bọn họ đồng ý với em sẽ chỉ đối phó với Dung Ân, sẽ không tổn thương tới anh”.

“Ngu ngốc!”, Nam Dạ Tước đứng dậy, hai tay anh để vào trong túi, đi tới trước mặt Dung Ái, “Đây đã không phải lần đầu tiên, tôi đã nói rồi, nếu ai muốn động vào cô ấy, tôi sẽ khiến người đó chết không được tử tế”.

“Tước, anh không thể đối xử với em như vậy….”, hốc mắt Dung Yêu đỏ ửng, đi vài bước kéo lấy cánh tay người đàn ông, “Sau này….sẽ không có sau này nữa”.

“Cô cho rằng tôi sẽ để cô cái phiền phức này ở bên cạnh tôi? Bất cứ ai làm tổn thương Dung Ân, tôi sẽ không tiếc mọi giá để trục xuất người đó, tôi thề”, Nam Dạ Tước thu hối cánh tay, đẩy cô ta về hướng cửa, “Nể mặt giao tình giữa hai nhà chúng ta, tôi không muốn lấy mạng của cô, về thu dọn đi, bắt đầu từ ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cũng không muốn ở bất kỳ nơi nào trong nước nhìn thấy cô.”

“Không, Tước….”

“Cút!”

Dung Ái bị A Nguyên đi vào cưỡng chế lôi ra ngoài, cô ta bị đẩy ra ngoài bệnh viện, rất chật vật.

Hai tay cô ta ôm lấy bả vai đứng trong đêm lạnh, lau khô nước mắt, trong đáy mắt từ từ xuất hiện ánh sáng âm lãnh, không chịu cam tâm.

Khi Duật Tôn lái xe ra khỏi bệnh viện, trời đã gần sáng, chiếc xe thể ȶᏂασ sang trọng mới vừa quẹo, đột nhiên bị một người xông tới cản đường, anh phanh xe gấp, cửa xe được mở ra, một bóng người ngồi vào ghế lái phụ.

Vừa nhìn kỹ, chính là Dung Ái.

Duật Tôn đậu xe bên ven đường, lấy điếu thuốc ra đốt, những đám khói giữa ngón tay giống như là những đám mây đang lượn lờ.

Anh hút một hơi thuốc, môi mỏng nâng lên, thổi ra khói trắng bay vào khuôn mặt diễm lệ của Dung Ái, người phụ nữ đột nhiên bổ nhào tới, hôn lên môi người đàn ông.

Đầu lưỡi vừa tiến vào thăm dò, nhưng bị Duật Tôn chế trụ quai hàm, đẩy cô ra, “Vừa rồi còn muốn vì một người đàn ông khác đòi sống đòi chết,lần này lại tự động dung lên cửa?”.

Hai tay Dung Ái quấn lấy cổ anh, mông di chuyển đến giữa đùi anh, những sợi tóc xõa xuống khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của người đàn ông, “Tôn, cả thành phố Bạch Sa này, người có thể chống lại Nam Dạ Tước……. Sợ rằng chỉ có mình anh, giúp em”.

“Giúp cô?”, đôi mắt Duật Tôn sắc bén, ánh mắt liếc nhìn xuống dưới, quan sát dưới váy đang dính sát vào anh, “Tôi được lợi gì?”.

Cô ta áp trán lên trán Duật Tôn, hơi thở hòa trộn với mùi nước hoa cao cấp, dụ hoặc như vậy, sợ rằng đã đủ thiêu đốt lòng dạ của bất kỳ người đàn ông này, “Tất nhiên, em lấy bản thân làm thù lao như thế nào?”.

Duật Tôn cười thành tiếng, chỉ là trong ý cười không có chút nào tươi sáng, chỉ là âm lãnh sờ không tới tận cùng, tay phải anh ta ôm lấy vòng eo thon gọn của Dung Ái, đem cô ta kéo ra, “Tôi và cô cũng không phải quen biết một hai ngày, tôi thích phụ nữ thế nào, cô vẫn còn không rõ sao?”.

Sắc mặt Dung Ái đông cứng, người đàn ông này có sở thích vô cùng đặc biệt, cô sớm đã được nghe qua.

“Sinh viên nữ có gì tốt, đi với anh, không cảm thấy quá non nớt sao?”, bàn tay Dung Ái vuốt nhẹ gương mặt tinh xảo của người đàn ông, “Tôn thiếu như lang như hổ, cũng nên thay đổi khẩu vị thôi.”

“Không cách nào khác, tôi thích sự non nớt”, Duật Tôn dùng sức đẩy cô ta ra, Dung Ái không kịp phòng bị, ngã xuống ghế phụ, “Nếu muốn chơi đùa,cô không sợ bị tôi chơi đùa tới chết”, Người đàn ông nói xong, liền khởi động động cơ .

Xe thể ȶᏂασ như mãnh hổ xuống núi, không bao lâu sau, dừng lại ở một bãi đất trống rộng lớn. Dung Ái cảm thấy có điều bất thường, “Đây là đâu?”.

“Là chỗ cô nên đến”, Duật Tôn xuống xe trước, sau đó kéo cô ta xuống, Dung Ái lúc này mới nhìn rõ, là bến tàu, “Đưa em đến đây làm gì?”.

Tiếng huýt sáo vang lên, vài tên đàn ông đi ra từ trong bóng tối.

Duật Tôn đẩy Dung Ái về phía bọn họ, “Tối nay xuất phát, nhớ kỹ, đừng để cô ta đặt chân vào thành phố Bạch Sa một bước”.

“Không, Duật Tôn, anh khốn nạn, anh đối xử với tôi như vậy?”, Dung Ái bắt đầu không ngừng giẫy giụa, “Tước đã đồng ý cho em thời gian để chuẩn bị, em……thế này sao đi, trên người em không mang đồng nào, anh không thể làm vậy!”.

“Dẫn đi,” Duật Tôn vung tay, “Không có tiền sống, thì bán thân, cô không phải giỏi nhất là như vậy sao?”.

Mấy người cưỡng chế Dung Ái ra bến tàu, cô ta không chịu thỏa hiệp, hai chân liều mạng giẫy dụa, toàn bộ cơ thể bị lôi kéo về phía trước, “Duật Tôn, anh là ác ma, anh chết không được tử tế, buông tôi ra….Buông tôi ra….”

Dần dần, giọng nói mỗi lúc một xa, mãi cho đến khi con thuyền đã đi xa.

Như vậy,phiền phức lớn đã được giải quyết sao?Dứt khoát bao nhiêu.

Duật Tôn đốt một điếu thuốc, nghiêng người tựa trên đầu xe, nói anh là tên ác ma..…. khỉ, thật buồn cười, từ trước tới nay anh chưa từng nói bản thân là người tốt.

Dung Ân ở bệnh viện khoảng nửa tháng mới xuất viện, ở nhà vẫn là tốt hơn hết.

Tin tức gần đây đều liên quan đến Dung thị, cổ phiếu rớt giá, thậm chí ngay cả giao dịch nội bộ cũng bị tiết lộ, huyên náo trong một thời gian.

Trong phòng khách Ngự Cảnh Uyển, mẹ Dung đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, Vương LInh bận rộn trong bếp, mùi thơm thức ăn bay đến, bảo mẫu mới tuyển đang chơi cùng đứa bé, Dung Ân mặc quần áo ở nhà đi xuống từ trên lầu, cô ôm lấy gối ngồi xuống bên cạnh mẹ Dung. “Mẹ.”

“xuống lầu làm gì, vừa ra tháng, thân thể còn phải bổ dưỡng thật tốt.”

“Không sao ạ”, tivi đang phát tin tức của Dung thị, “Mẹ, con nghe Dạ nói, Dung thị sợ rằng không qua được ải này.”

Thần sắc mẹ Dung cũng không thay đổi bao nhiêu, “Có lẽ đã là tai kiếp, khi đó, có thể tránh khỏi, nhưng cuối cùng cũng không thể tránh được cả đời”.

“Thật ra, Dạ nói….muốn nghe ý mẹ”, Nếu mẹ Dung mềm lòng, Nam Dạ Tước thật sự sẽ rat ay giúp đỡ.

“Ân Ân”, mẹ Dung kéo tay con gái, đem tay cô đặt lên đùi mình, “Bên trong đã thối nát rồi, cho dù bên ngoài có tân trang ra sao, vẫn sẽ có ngày phải thất bại”.

Dung Ân ôm lấy thắt lưng của mẹ, đầu khẽ tựa lên vai trái của bà, “Mẹ, mẹ yên tâm, mẹ còn có con….Không, chúng con”.

Dung thị không qua bao lâu, cuối cùng cũng bại rồi.

Dung Tử Nham vì hổ thẹn với hai mẹ con cô, từ đó, cũng không gặp mặt qua.

Ngay cả Dung Ái, cũng giống như đã bốc hơi, Dung Ân không biết chính giữa đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy cuộc sống yên bình, vui vẻ tự tại.

Đông qua, xuân đến.

Lại nhiều tháng trôi qua.

Hôm nay là ngày đầu tiên Dung Ân ra ngoài, ăn cơm tối với Lý Hủy rồi trở về, trong tay mang theo vài túi, tất cả đều là quần áo mới mua cho bảo bối.

Trong vườn Ngự Cảnh Uyển, đèn chiếu chói chang, cô đi vào vườn, đẩy cửa bước vào phòng khách mới cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Bên trong tối đen như mực, vươn tay không nhìn thấy năm ngón.

“Vương Linh, Vương Linh….”, Dung Âm mở đèn, phòng khách vẫn sạch sẽ như cũ, nhưng cô gọi vài tiếng cũng không thấy bóng ai, vì sợ sẽ làm ồn tới bảo bối, cô không dám gọi lớn tiếng, nên chỉ đành lẩm bẩm, “Có chuyện gì vậy, không có ai?”.

Dung Ân xách túi đi lên lầu hai, Nam Dạ Tước có lẽ đang ở nhà, khi cô ở ngoài người đàn ông cứ hối thúc cô về, giống như có chuyện gì rất gấp.

Đi lên lầu hai, mới phát hiện không mở một ngọn đèn nào, Dung Ân đi tới trước phòng ngủ, khẽ đẩy cửa phòng đi vào.

“Dạ?”, không ai trả lời, một mùi hương lạ xông vào cánh mũi, thanh nhã, sau khi ngửi khiến tâm trạng tốt hơn, Dung Ân vươn tay mò mẫm theo vách tường, vừa muốn đẩy cửa, tay đã bị người ta ra sức nắm lấy.

“A……”, cô thất kinh kêu lên, “Ai?”.

Đối phương đi vòng qua phía sau cô, hai tay khóa trụ thắt lưng cô, bế bổng Dung Ân lên rồi tiến về giường.

Cô hoảng loạn bội phần, hai tay hai chân ra sức giãy giụa, “Buông tôi ra!”, Dung Ân không biết lấy được sức mạnh từ đâu, thoát khỏi sự kiềm chế của người đàn ông, cơ thể cô lùi về phía sau, dùng sức đẩy anh ta đụng vào cánh cửa.

“Um…”, người đàn ông đau đớn, chỉ đành buông tay.

Cô nghiêng người, nhanh như chớp bật đèn.

“Anh….”, Dung Ân nhìn rõ đối phương, trái tim sợ hãi không khỏi trấ định, nhưng lại giận dỗi thập phần, “Dạ, anh làm gì vậy?”.

Người đàn ông thở hổn hển, hai tay chống lên đầu gối, “Không nghĩ tới em có thân thủ như vậy”.

“Anh dọa em sợ muốn chết”, Dung Ân đặt đồ lên ghế sô pha, quay đầu, lúc này mới biết bên trong phòng ngủ thực sự rất khác lạ.

Trong chân nến thủy tinh*, khói thơm lan tỏa khắp nơi, trên giường lớn King size, phủ đầy cánh hoa hồng, cửa ngoài ban công cũng được mở ra, có thể trông thấy cảnh sắc trong vườn Ngự Cảnh Uyển, “Hôm nay là ngày gì vậy”, Dung Ân suy nghĩ, nhưng nghĩ không ra.

*(Đang đốt nến thơm.)

Vừa muốn xoay người lại, đã bị một lực đẩy tới giường, áp cô ngã xuống giường lớn.

Cánh hoa hồng vì hành động này mà rơi xuống, một ít, thậm chí còn dính lại trên tóc Dung Ân, đốt lên hương thơm mê người không kịp dập tắt kích tình , Nam Dạ Tước vùi khuôn mặt vào cổ cô, “Hôm nay, là ngày anh cáo biệt tiết chế du͙© vọиɠ”.

Từ ngày Dung Ân mang thai đến bây giờ, Nam Dạ Tước không hề chạm vào cô.

Đối với anh mà nói, sự nhẫn nại đã lên tới cực điểm, dùng lời nói của Nam Dạ Tước, nếu còn nhẫn nhịn nữa anh phải bị phế mất.

Tay trái anh xoa nhẹ lên bụng Dung Ân, “Ân Ân, vết thương không sao chứ?”.

Đầu cô vùi vào trong gối, khuôn mặt nóng lên, mơ hồ lên tiếng, “uhm….”.

“Anh nhịn sắp chết rồi đây”, hai tay Nam Dạ Tước mò lên ngực Dung Ân, cởi nút áo của Dung Ân, “Em phải đền bù cho anh”.

“Tắm trước đã….”

Nam Dạ Tước nhất quyết muốn tắm uyên ương, Dung Ân bị anh bế vào phòng tắm, “Nhỏ thôi, đừng đánh thức bảo bối”.

“Vương Linh đưa con đến nhà mẹ anh rồi, anh không muốn nó ở đây làm loạn lên”, Nam Dạ Tước cẩn thận đặt cô xuống giường, mắt thấy cánh hoa hồng phủ đầy giường rơi xuống mặt đất, phủ thành một lớp dày.

Anh nằm đè lên, bộ dạng đợi không kịp nữa, tay Dung Ân vòng qua cổ anh, Nam Dạ Tước cởi bỏ dây thắt lưng áo tắm của cô, nụ hôn nhỏ vụn nóng bỏng ướt át, cuối cùng đi xuống khuôn ngực đang phập phồng của cô.

Trước ngực nóng lên, đều tiếng thở gấp của người đàn ông, anh tách hai chân Dung Ân ra, vừa mới chen vào, lại bị hai tay cô chống trên ngực anh, “Không được, đau”.

“Tại sao lại đau?”, Nam Dạ Tước ngẩng đầu, cũng không phải lần đầu tiên.

“Đau lắm”, Dung Ân khép chặt hai chân lại,cự tuyệt anh.

Vết thương trên bụng bây giờ chỉ thấy một đường chỉ nhạt mỏng manh, hồi phục rất tốt, sau này cũng khó phát hiện ở đây đã từng có vết mổ. Nam Dạ Tước cúi người, hôn nhẹ lên vết thương của cô, cố gắng muốn để Dung Ân thả lỏng.

Anh làm đầy đủ khúc dạo đầu, nhưng lại khiến chính mình phải nhịn đến nửa sống nửa chết.

Lúc trước vào lúc này, Dung Ân chắc chắn đã đầu hàng mới phải.

Nam Dạ Tước mới vừa đi vào, lại bị Dung Ân đẩy ra, “Thật sự không được, đau lắm”.

Sau khi anh đi vào, quả nhiên mới phát hiện, “Tại sao lại chặt khít hơn cả xử nữ?”.

“Đau…”, hai tay Dung Ân cấu lên lưng anh từng vết cào, bài xích cộng thêm khẩn trương, càng khiến anh nửa bước khó tiến, không lên không xuống như vậy, thực sự khó chịu, “Vậy phải làm sao?”.

“Anh đi ra đi”, vẻ mặt Dung Ân đau khổ, đau đớn đó như bị xé toạt ra, thật sự khó chịu đựng được.

“Không phải chứ”, trán Nam Dạ Tước đầy mồ hôi, “Nhưng anh không nhịn được nữa”.
break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc