Tuần này là tuần thứ ba Tử Đằng và Ninh Lạc chính thức hẹn hò. Cả hai đang cố gắng thấu hiểu lẫn nhau, mà chủ yếu là Ninh Lạc.
Hôm nay hai người chọn thủy cung là địa điểm hẹn hò tiếp theo. Ninh Lạc cực kỳ mong chờ.
Cậu đến sớm chừng mười phút để đứng đợi Tử Đằng. Cậu ngồi xuống một chiếc ghế công cộng, kế bên là tài xế Hùng đang đưa mắt quan sát tình hình xung quanh, chú chẳng yên tâm để đại thiếu gia như bức tượng điêu khắc ở một mình.
Từ trai, gái, già, trẻ, từ alpha, omega, beta, dù cấp cao hay cấp thấp điều phải dừng ít nhất vài giây để ngắm người đẹp Ninh Lạc.
Bộ dáng cao lãnh nhưng pha chút tuổi trẻ cùng với gương mặt yêu kiều kia, quả là tuyệt sắc!
Ninh Lạc chỉ đợi tầm có ba phút thì Tử Đằng đã đến. Bốn mắt nhìn nhau, như thầm hỏi 'Tại sao cậu lại đến sớm như vậy?'
Tài xế Hùng thấy nhân vật chính còn lại đã có mặt liền thức thời lái xe về với vợ. Ninh Lạc chẳng màn đến hàng chục con mắt dán lên người mình, cậu hoàn toàn xem họ là không khí, cậu đứng lên nắm tay Tử Đằng.
Hai người một trước một sau chậm rãi đi về phía cánh cửa thủy cung đang rộng mở.
Tử Đằng cảm thấy mình nên phá vỡ bầu không khí im lặng này, thế là cậu khen đại một câu nào đó vô tình đọc thấy trên mạng:
"Hôm nay cậu rất đẹp"
Ninh Lạc khựng lại, cậu quay lại nhìn Tử Đằng. Đôi mắt phượng màu xanh dương có tia bất ngờ, cậu có phần ngơ ngác nhưng nhanh chóng trở về bộ dáng như thường:
"...Cảm ơn cậu"
Nói xong xoay người lại, tiếp tục nắm tay Tử Đằng, cậu cố đi trước Tử Đằng vài ba bước để không cho cậu thấy gương mặt màu đỏ của mình.
Ninh Lạc thầm mắng bản thân, trước nay cậu che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng lại yếu thế hoàn toàn trước những lời nói của Tử Đằng.
Tử Đằng nghiên đầu nhìn một bên mặt Ninh Lạc. Đột nhiên cậu rất muốn cười. Ninh Lạc khá đáng yêu đó chứ! Nhìn đôi tai hồng hồng, Tử Đằng thật muốn chọc ghẹo thêm. Câu vừa rồi vốn chỉ khen cho có, vì ngày nào Ninh đại thiếu gia chả đẹp!
Nhìn từng đàn cá bơi lội tung tăng, Tử Đằng thích thú ngắm nghía. Cậu thích các loài cá, cũng đã từng tìm hiểu đôi chút. Cậu chuyên chú quan sát hai mẹ con cá nhám voi.
Ninh Lạc cũng chuyên chú ngắm. Mà thứ cậu ngắm là gương mặt cùng nụ cười nhẹ của Tử Đằng.
Hình ảnh cơ bụng thấp thoáng của ai kia lúc ở quán lẩu bỗng chốc hiện lên. Ninh Lạc vô thức nhìn xuống bụng Tử Đằng.
'Phi phi phi!!!'
Ninh Lạc thấy bản thân thật là bậy! Cậu di chuyển ánh mắt về phía đàn cá san hô, cố quên đi cái suy nghĩ muốn chạm vào cơ bụng của ai kia.
"Tiểu Minh! Không được chạy!!"
Một nữ omega hớt hải gọi đứa nhóc đang chạy ình ịch với cây kem trên tay. Thủy cung thường ngày đã khá đông, hôm nay nhờ người đẹp Ninh Lạc mà số người vào xem càng đông hơn. Tử Đằng sợ thằng nhóc chạy va phải mấy đứa bé đối diện nên nhanh tay chộp nó lại.
"Ah! Thả bổn thiếu gia ra!"
Lông mày Tử Đằng giật giật. Thật là! Thì ra là con nhà giàu, bởi thế nó mới dám ngang nhiên chạy mà chẳng sợ ai thế này!
Thằng nhóc bị Tử Đằng giữ chặt, mọi cơn vùng vẫy của nó đều vô dụng, nữ omega kia chạy đến:
"Cảm, cảm ơn hai cậu rất nhiều!"
Cô ấy thở hồng hộc. Liếc mắt thấy thằng con nhà mình liền tức giận bẹo má nó, lôi nó đi.
"....." Thằng nhóc bị mẹ kéo vừa kịp tay trét kem vào áo Tử Đằng. Nó còn không quên lè lưỡi trêu cậu, đương nhiên bị mẹ nó tát một cái khóc huhu.
Ninh Lạc nén cơn cười, vì cậu nhận ra omega kia nên cậu sẽ tìm thằng nhỏ đó tính sổ sau, trước mắt mà rột rửa vết kem vừa socola vừa dâu này cái đã. Ninh Lạc nắm tay Tử Đằng đến nơi rửa tay công cộng. Mười bồn rửa tay lúc này chỉ có cậu và Tử Đằng.
Tử Đằng kéo góc áo lên, bật vòi nước giặt, cơ bụng hiện rõ nét trước mặt Ninh Lạc.
Ninh Lạc vờ quay đi rửa mặt, nhưng thật chất là để che đi nước bọt sắp rớt xuống của mình.
Khi nào mới chạm vào được đây!?
Ninh đại thiếu gia thấy ngày tháng thật dài! Cưa đổ chồng còn lâu nha!