Bác sĩ của bệnh viện tư nhân Ninh gia cùng vài y tá hối hả di chuyển Tử Đằng, mặt mày họ vốn đã cắt không còn giọt máu khi trông thấy tình trạng quá đỗi kinh khủng của cậu thanh niên trước mặt.
Bộ dạng lem luốt của Ninh Lạc khiến các nhân viên trong bệnh viện phải giật mình, trước đây họ vốn đã chẳng dám ngắm Ninh Lạc, hiện tại càng khó ngốc đầu lên hơn, vì cậu ta bây giờ càng âm u, lạnh lẽo hơn trước rất nhiều.
Và trong đôi mắt màu xanh dương tuyệt đẹp đó, là sợ hãi, là căm hận, là tin tưởng.
Cậu dừng chân trước cửa phòng phẫu thuật, cậu muốn xông vào trong đấy, muốn ở bên cạnh Tử Đằng, cùng cậu ấy trải qua mọi chuyện, lý trí lại kéo cậu về, vì cậu có vào đó cũng chẳng giúp được gì cả.
Các vị bác sĩ thầm đoán thân phận Tử Đằng.
Họ biết Ninh đại thiếu gia chứ. Đó là ông chủ tương lai của họ, là một vị từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, có trong tay từ địa vị xã hội lẫn địa vị giới tính. Nói chung là người không thể chọc giận. Nhưng họ nhìn cậu thanh niên trước mặt, không khỏi lo lắng.
Này mà sống được thì quả là kì tích!
Sau gáy, nơi có tuyến thể dù đã được băng bó nhưng vẫn không tài nào che giấu được vết thương sâu, dù mặc áo đen vẫn có thể trông thấy những chỗ cứng lại vì máu, mùi máu tanh nồng, vô cùng nghiêm trọng. Đừng nói đến việc đi lại bình thường, mở mắt được hay không mới chính là vấn đề!!!
Các bác sĩ căng não, từ biểu hiện của Ninh đại thiếu gia họ dám chắc rằng đây là một người rất quan trọng với cậu ấy. Chữa trị không được thì chuẩn bị bỏ nghề! Do đó, lần đầu tiên trong đời, các bác sĩ tốt nghiệp loại xuất sắc của các trường y danh tiếng sử dụng hơn một trăm phần trăm khả năng.
"Ninh Lạc"
Là Ninh Khương, lão vừa đến cùng với đội trưởng Trần, phó đội trưởng đang áp giải đám người vệ sĩ Hạ gia đến đồn cảnh sát. Ninh Khương thật muốn xem Hạ gia xử lý chuyện này như thế nào. Chuyện quan trọng trước mắt vẫn là đảm bảo Tử Đằng qua khỏi cơn nguy kịch.
Ninh Lạc vốn chẳng nghe thấy tiếng lão gọi, đôi mắt màu xanh dương vô định chăm chăm vào cánh cửa trắng đang đóng chặt.
Ninh Khương nhìn cảnh này chợt nhớ đến bản thân của 20 năm trước, lúc đó lão cũng đứng như vậy để trông tin của vợ, người đang cấp cứu do căn bệnh tim tái phát. Ninh Khương thật không muốn cháu trai phải trải qua cơn đau khủng khiếp như mình.
Lão bước đến bên Ninh Lạc, xoa đầu cậu, sau đó nắm tay cậu kéo đi, và ngồi xuống ghế chờ:
"Ngồi chờ với ông"
Ninh Lạc nghe thế chầm chậm rì rì theo Ninh Khương. Cậu mím chặt môi, cầu mong người kia sẽ bình an vô sự.
.................
Hơn nửa giờ trước.
Tại Tô gia.
"Tử Đằng thì làm sao?"
Gương mặt Tô Bích Vân tuy trông bình thường nhưng tay cô toát mồ hôi lạnh, khi nhìn vào Phan Trạch Dương, cô có một dự cảm chẳng lành.
Phan Trạch Dương cười thầm, gã đưa tay lên xoa mặt mình, ra vẻ nghĩ ngợi:
"Cậu ta đương nhiên có chuyện. Nếu cô chịu trao đổi với tôi thì may ra tôi còn suy xét!"
"Liên quan đến tính mạng cậu ta đó nha~ Trễ là hốt xác cậu ta ngay!"
Quả nhiên là vậy! Bọn này đã làm gì Tử Đằng rồi!
Cùng xuất thân thượng lưu nên bản thân Tô Bích Vân hiểu rất rõ, những tên thiếu gia lớn lên từ sự cưng chiều, giàu có này muốn làm bất cứ thứ gì miễn không quá phận đều được. Tử Đằng lại chỉ là trẻ mồ côi, muốn hại cậu, điều đó chỉ sớm hay muộn.
"Anh muốn cái gì?"
Tô Bích Vân cô thầm nghĩ hiện tại bản thân đâu có thứ gì quý báu, Phan Trạch Dương cong môi:
"Chỉ cần cô đảm bảo sẽ đưa cho tôi một phần trăm cổ phần sau khi hai chúng ta kết hôn là được"
Ha!
Thì ra là muốn cổ phần! Tô Bích Vân đã đoán ra được ý đồ của gã.
"Chỉ một phần trăm thôi mà! Một phần trăm cứu được người mình yêu, chẳng phải quá lời hay sao?" Phan Trạch Dương nhẹ giọng.
Đối diện với đôi mắt ẩn chứa sự tham lam của gã, Tô Bích Vân vô cùng kinh tởm. Cô thầm giễu trong lòng, gã chắc chắn rằng sau này cô sẽ kết hôn với gã? Gã lấy đâu ra sự tự tin đó!?
Cô chế giễu Phan Trạch Dương, cũng tự chế giễu bản thân. Thật bị động, vô dụng. Cô chỉ là bình hoa, mặc cho người khác an bài cuộc đời của mình.