Ninh Lạc tay buông lưỡi dao, ý định tự cắt cổ tay đe doạ Hạ Đông Quân biến mất, cậu biết nếu bản thân xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ gặp phải rắc rối lớn, bởi sớm hay muộn Ninh Khương cũng sẽ tìm ra cậu.
Ninh Lạc nhào đến ôm chầm lấy Tử Đằng, hương tinh tức tố hoa thụy dương theo chủ nhân xộc thẳng ra ngoài, tay Ninh Lạc run rẩy chạm vào miếng vải thấm đẫm máu, cậu hôn xuống, nhẹ nhàng nói:
"Cậu sẽ không sao đâu"
Giọng nói của Ninh Lạc cũng run rẩy. Tử Đằng xoa nhẹ đầu của Ninh Lạc, có lẽ lần xoa này là lần cuối cùng rồi:
"Đi nhanh"
Tuy bên ngoài hầu hết đều là beta, nhưng thể chất vạn nhân mê này của Ninh Lạc cũng sẽ khiến bọn họ điên đảo, đó là lý do vì sao Hạ Đông Quân đã chuẩn bị cái lồng kính này ngay trên xe di chuyển Ninh Lạc.
(Lồng kính dạng chữ nhật, tính luôn cả Ninh Lạc nặng tầm 80kg, sau cái song sắt mà Ninh Lạc siết là tấm kính cường lực, phía sau cậu là máy tạo không khí, đây là cái lồng giam Hạ Đông Quân tự nghĩ ra để giam Ninh Lạc ở kiếp trước)
Mùi tinh tức tố thơm như vậy ngay cả Tử Đằng còn thấy rung động.
Tử Đằng cho Ninh Lạc uống thêm một viên thuốc tạm ức chế mà cậu vừa tìm được trong lúc tìm chìa khóa, sau đó cả hai tìm đường ra ngoài. Ninh Lạc kéo tay Tử Đằng đến một góc, cậu ngồi xuống gỡ nhanh một tấm ván nhìn có vẻ chắc chắn.
'Quả nhiên giống với kiếp trước'
Đây là con đường mà Ninh Lạc tự tìm ra, kiếp trước cậu đã cho người lấp đầy nó bằng đất để phòng Hạ Đông Quân chạy thoát, đây có thể là nơi từng vận chuyển vũ khí hoặc hàng hoá của vài chục năm về trước.
Tử Đằng tuy thắc mắc tại sao Ninh Lạc lại biết đường này nhưng cậu cũng chẳng thèm quan tâm mấy, thoát khỏi đây rồi tính tiếp, cơ thể sắp tới cực hạn rồi.
Sau khi cả hai chui qua, Ninh Lạc đóng lại mảng gỗ, cậu nắm chặt tay Tử Đằng chạy đi. Đường hầm này khá rộng, hai người chạy vừa đủ. Với lại nó cũng không mấy tối, có ánh sáng từ các khe truyền vào.
Chạy được một đoạn đôi mắt Tử Đằng bắt đầu mờ dần, chân cũng chẳng còn sức nữa, cậu dừng lại, Ninh Lạc ngơ ngác quay lại nhìn cậu.
Cả người Tử Đằng loạng choạng, Ninh Lạc bàng hoàng đỡ lấy cậu, nơi từng thoang thoảng mùi hoa cỏ tươi mát giờ chỉ toàn là mùi máu tanh nồng. Ninh Lạc sợ lắm:
"Còn, còn một chút nữa thôi! Đi, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi-"
"Cậu đi trước...Tôi, theo sau... Nghe lời" giọng Tử Đằng càng lúc càng nhỏ dần.
Ninh Lạc ghì chặt lấy hai cánh tay không một chút lực của Tử Đằng, áp cả khuôn mặt vào ngực người yêu, nức nở:
"Không, không đi đâu hết..."
Bản thân Ninh Lạc tự biết chứ, chỉ là do cậu chẳng muốn tin thôi. Đã bị thủng tuyến thể nặng như vậy, e là Tử Đằng...
"Không, không, cậu sẽ không sao đâu, ông nội chắc chắn sẽ tìm ra hai chúng ta, đi"
"Đi thôi Tử Đằng" Ninh Lạc nghẹn cả giọng.
Mắt Tử Đằng nặng trĩu, thật ra tai cậu đã ù rồi, chẳng nghe Ninh Lạc nói gì cả, cậu muốn ngủ, cậu rất muốn ngủ, ý thức còn xót lại lúc này hối thúc cậu buông tay Ninh Lạc ra, cho cậu ấy rời khỏi đây, sớm muộn gì đám vệ sĩ kia cũng sẽ tìm ra nơi này thông qua tinh tức tố của Ninh Lạc.
Phịchh.
Tử Đằng ngã xuống. Xung quanh cậu tối sầm. Cơn đau từ tuyến thể chưa bao giờ giảm nhưng hiện tại đã không còn cảm giác gì nữa.
"Tử Đằng!!!"
"Hứcc, không được ngủ!!!"
"Mở mắt ra!!!"
"Xin cậu!!!"
Ninh Lạc ôm chặt lấy Tử Đằng, để cậu nằm vào lòng mình, cậu gọi Tử Đằng mãi...
Bình bịch bình bịch
"Lạc Lạc! Cháu có ở đó không!"
Giọng của Ninh Khương vang lên, Ninh Lạc vui mừng, vừa cười vừa rơi nước mắt: