Một giây sau đó, hắn ta đã bị tóm lại bởi đội trưởng Trần.
..........................
Tô Bích Vân tuy đã quyết định buông bỏ Tử Đằng nhưng cô vẫn rất muốn trông thấy cậu. Cô tìm đến cửa hàng nơi tình đơn phương của cô làm việc, nhưng lạ thay hôm nay cửa hàng lại đóng cửa, Tô Bích Vân nhìn qua cánh cửa trong suốt chợt thấy vài nhân viên nữ khóc thút thít, cô không nghĩ nhiều, thở dài lên xe về nhà.
"Sao anh lại ở đây?" Tô Bích Vân đứng ở cửa chính khó chịu nói với người ngồi trên ghế sô pha. Phu nhân Tô liếc Tô Bích Vân một cái, ý bảo cô ngồi xuống, cô chần chừ, hậm hực ngồi đối diện với kẻ chưa bao giờ bước vào nhà mình hai năm nay - Phan Trạch Dương!
Gã mỉm cười thân thiện, dù khuôn mặt có điển trai cùng với nụ cười đó cũng chả thể nào khiến trái tim Tô Bích Vân rung động thêm một lần nào nữa, cô chỉ buồn nôn khi nhìn thấy gã.
"Khụ khụ!"
"Ta và vợ lên tầng bàn một số việc, hai đứa cứ từ từ nói chuyện với nhau!" ông Tô lên tiếng, sau khi nhận được sự dặn dò của ông Tô, người giúp việc cũng chẳng dám bén mảng đến gần hai người họ.
Ý đồ của cha Tô Bích Vân đương nhiên hiểu, cô còn chả muốn thấy tên này huống chi cần không gian riêng tư!
Tô Bích Vân chả thèm che giấu sự chán ghét của bản thân, Phan Trạch Dương cũng vậy:
"Anh vừa nói gì với cha và baba của tôi?"
Phan Trạch Dương bắt chéo chân, cười khẩy, bộ dáng trông cực kỳ gợi đòn:
"Chỉ là lời chào hỏi bình thường thôi! Tôi đến là có một thông tin muốn trao đổi với cô"
Tô Bích Vân nhíu mày. Thằng này bị ấm đầu à?
"Trao đổi? Tôi không có hứng thú! Mời-"
"Liên quan đến alpha mà cô yêu, tên gì ấy nhỉ?"
"À! Là Tử Đằng!" Gã mỉm cười thân thiện.
..................................
Hạ Đông Quân bị mắng liền đánh vào tuyến thể đang tổn thương của Tử Đằng, cơn đau quá khủng khiếp, miệng vết thương càng sâu thêm, máu đỏ tươi liên tục chảy ra, nước mắt sinh lý của Tử Đằng không tự chủ mà chảy xuống, nhưng gương mặt cậu vẫn mang theo chút biểu cảm thờ ơ như thường.
Mặc cho Ninh Lạc trong chiếc lồng kính gào đến khàn cả giọng, Hạ Đông Quân tiếp tục đánh mạnh thêm một cái nữa.
Ninh Lạc đau đớn vô cùng, trái tim cậu như bị hàng ngàn lưỡi dao cứa vào vậy, cậu thấy mình thật thảm hại, vô cùng thảm hại! Cậu hận Hạ Đông Quân bao nhiêu thì cậu cũng hận chính bản thân bấy nhiêu, hận bản thân quá vô dụng.
Lúc này Ninh Lạc chợt nhớ đến lưỡi dao rọc giấy được giấu trong khe giữa đế giày, đây là thói quen do Ninh Khương đã rèn cho cậu. Một ý nghĩ tiêu cực nảy ra trong đầu Ninh Lạc.
Khi Ninh Lạc lấy lưỡi dao ra cũng là lúc Tử Đằng đã tự thoát khỏi trói.
!!!
"Mày-"
Hạ Đông Quân chưa kịp nói đến chữ thứ hai liền bị chút sức cuối cùng của Tử Đằng hạ đo ván, cậu đẩy ngã hắn trước rồi nhân lúc hắn mất thăng bằng mà đánh hết sức vào sau cổ (bên dưới tuyến thể).
Hắn cố chống đỡ cơ thể, Tử Đằng đấm thêm vào mặt hắn một cái, hắn bất tỉnh.
Bị Hạ Đông Quân đánh vào tuyến thể đang bị thương đương nhiên là đau đến mức chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn, nhưng khi đó Tử Đằng không hề quên việc tự gỡ trói.
Xoẹtt
Cậu xé nhanh một mảnh áo buộc vào cổ, bịt lại vết thương đang càng ngày nghiêm trọng, vừa buộc vừa lia mắt tìm chìa khoá mở cửa lồng kính cho Ninh Lạc.
Cơn đau khiến Tử Đằng thêm tỉnh táo.
Ninh Lạc hai mắt đỏ hoe, tay cậu còn đang cầm lưỡi dao sắc bén. Cậu chỉ ngồi đó im lặng nhìn Tử Đằng mở khóa cho mình. Mắt cậu dán chặt vào miếng vải đang dần thấp đẫm máu, bây giờ cậu chỉ muốn bản thân thay Tử Đằng gánh chịu cơn đau.