Ninh Khương lúc này mới ngẩn đầu lên, gương mặt có phần ngạc nhiên lẫn tức giận:
"Người lớn chưa cho phép mà cậu đã tự ý ngồi?"
Tử Đằng thờ ơ đáp:
"Vậy ngài mời cháu đến để làm cảnh sao?"
"Nhưng cậu còn chưa chào hỏi ta!"
Khách được lão mời đến lão lại hoàn toàn bơ người ta mà lại muốn người ta chào hỏi? Có khi chào lão cũng chẳng để ý! Tử Đằng nghiễm nhiên chỉ nghĩ trong lòng:
"Ồ, vậy xin lỗi ngài! Cháu tên Tử Đằng, rất hân hạnh được gặp ngài!"
Ninh Khương giật giật chân mày. Thằng nhóc này dám nói chuyện kiểu đó với ta!?
"Ngài gọi cháu có việc gì ạ?"
Tử Đằng thẳng thắn đối diện với Ninh Khương, lão trông thấy ánh mắt tràn đầy sức sống này khá là hài lòng:
"Cậu và Lạc Lạc nhà ta đang hẹn hò?"
"Vâng"
"Lạc Lạc là người thừa kế tương lai của Ninh gia còn cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi. Có xứng với nó? Chưa kể cậu chỉ là alpha cấp D!"
Điều này là sự thật. Thân phận của hai người cách nhau như một trời một vực.
"Cháu không ép cậu ấy phải thích cháu đến hết đời, nếu sau này cậu ấy yêu ai khác, cháu sẽ không phản đối"
"Vậy nếu sau này nó vẫn chọn cậu thì sao?"
Từ đây đến mạch truyện chính vẫn còn ba năm, Tử Đằng chẳng thể biết chuyện gì sẽ xảy ra trong thời gian này. Nhưng nếu cậu và Ninh Lạc thật sự đến được với nhau, cậu chắc chắn rằng sẽ không để cậu ấy nuôi mình:
"Cháu nuôi cậu ấy ngày cơm năm bữa được"
"Cậu xem cháu ta là heo sao?"
"Chẳng phải cậu ấy hơi ốm à?"
"Hahahahahaaa"
Ninh Khương cười lớn. Vòng đầu tiên, kiểm tra tính cách, duyệt!
Thứ nhất. Tử Đằng biết giá trị của mình. Cậu được mời đến nên đương nhiên cậu là khách, không phải là một kẻ đợi chất vấn.
Thứ hai. Tử Đằng không phải là kẻ đào mỏ. Nếu cậu là kẻ nhắm vào người thừa kế Ninh gia thì khi nghe đến câu hỏi chắc chắn sẽ ra sức đảm bảo. Nhưng Tử Đằng lại trả lời bằng đôi mắt chẳng chút tạp niệm và vẻ mặt thờ ơ.
Thứ ba. Tử Đằng chọn nuôi Ninh Lạc chứ không phải 'cố gắng vì Ninh Lạc'. Do đó cậu là người có lòng tự trọng.
Ninh Khương rót cho Tử Đằng một tách trà ấm.
"Cháu cảm ơn ạ"
Tử Đằng đang khát, uống một ngụm to. Ninh Khương sau khi thấy Tử Đằng uống xong, bình tĩnh hỏi, thật ra là đánh trống lảng:
"Cậu yêu cháu ta bao nhiêu?"
Bao nhiêu à? Tử Đằng cũng chả biết nữa. Yêu thì chưa phải, thích thì có một tí, một tí này bắt nguồn từ trái tim và cơ thể, lý trí cậu lại rất lạnh.
"Chưa đến mức yêu. Nhưng cháu thích đôi mắt của cậu ấy"
Câu trả lời khiến Ninh Khương muốn sặc. Đôi mắt toát lên sát khí đó hả???
Một người thắc mắc về câu trả lời, một người thắc mắc về hành động của đối phương, cả hai nhìn chằm chằm nhau.
Lúc này Tử Đằng chợt choáng váng.
Cơn chóng mặt như sóng ập vào đầu cậu, cả cơ thể mất hết sức lực, tay Tử Đằng vô thức siết chặt tách trà.
Rắcc. Tách trà cao cấp vỡ tan. Giọng Tử Đằng phẫn nộ:
"Ngài để thuốc mê?"
Ninh Khương im lặng nhấp ngụm trà. Gân tay Tử Đằng gồng đến nổi cả gân xanh, cậu loạng choạng đứng lên. Tuy ghét bị kẻ khác bỏ thuốc nhưng cậu cũng đoán được Ninh Khương sẽ không làm tổn hại đến mạng mình, nếu không, cậu đã liều mạng với lão như những kẻ hãm hại cậu ở kiếp trước.
'Tinh thần mạnh thật!'
Ninh Khương phải công nhận điều này. Đây là loại thuốc đắt đỏ, có tiền cũng chưa chắc mua được, thuốc gây mê với tác dụng cao. Chỉ cần một liều lượng nhỏ cũng đủ hạ một con voi trưởng thành chỉ trong vòng hai phút.
Nhưng một alpha cấp D lại chống được đến tận bốn phút.