Chiếc xe lăn bánh chở Tử Đằng đến Ninh gia, một trong hai gia danh gia vọng tộc đứng đầu tỉnh thành.
Tử Đằng cũng khá tò mò quang cảnh trong khu nhà giàu, khuôn mặt cậu thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đội trưởng Trần ngồi trên hàng ghế trước với tài xế, thỉnh thoảng sẽ để mắt đến cậu. Anh ta biết hoàn cảnh của Tử Đằng, một đứa trẻ mồ côi phải tự cung tự cấp, đi học xong đi làm, cứ thế tiếp diễn. Lúc đầu đội trưởng Trần cứ nghĩ một thanh niên đáng thương như vậy thì cơ thể sẽ gầy gò, xanh xao, đôi mắt toát lên vẻ mệt mỏi. Thực tế lại khác quá xa so với tưởng tượng.
Những ai lần đầu được đến khu nhà giàu này hầu hết đều sẽ rất hào hứng và choáng ngợp trước các biệt thự xa hoa, lộng lẫy. Còn Tử Đằng lại thờ ơ và chỉ đơn giản ngắm nhìn cảnh vật như thế khiến đội trưởng Trần đánh giá cậu cao thêm một bật.
Một căn biệt thự trong đây ít nhất cũng tầm năm mươi tỷ, chưa kể đến tiền đất đắt gấp đôi, gấp ba. Kiếp trước dù có rất nhiều tiền nhưng Tử Đằng cũng chỉ sống trong một căn nhà nhỏ đầy đủ tiện nghi, cũng chưa bao giờ đặt chân vào căn biệt thự nào cả, do đó chả hiểu mấy sở thích xây biệt thự của giới nhà giàu. Quân nhân mà, chỉ cần cơm no và sức khoẻ tốt!
Chiếc xe dừng lại ở một cánh cổng màu đen hoạ tiết vàng cao rộng, đội trưởng Trần bước ra khỏi xe, mở cửa cho Tử Đằng:
"Mời cậu"
"...Cảm ơn"
Đặt chân xuống mới thấy rõ toàn bộ mặt trước căn biệt thự lớn như thế nào. Sau cánh cổng cao năm mét là một khu vườn đầy cây xanh, hoa cỏ, chúng được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, cách trang trí mọi thứ đều rất hài hòa.
Và sau khu vườn tươi mát đó, căn biệt thự sang trọng ba tầng (mặt đất là tầng 1) với tông trắng và vàng nhạt chủ đạo.
Tử Đằng được đội trưởng Trần dẫn đường, vài người làm trông thấy cậu dù chẳng biết cậu là ai vẫn cúi đầu chào, xong, việc ai nấy làm. Bề ngoài họ duy trì trạng thái chuẩn mực vậy thôi, bên trong đang rất tò mò vì một thanh niên chỉ tầm 17, 18 tuổi được đích thân đội trưởng Trần dẫn đường, mà đội trưởng Trần chỉ làm việc cho lão gia thôi!
Một đứa bé lấp ló cái đầu nhỏ sau ghế sô pha, quan sát người vừa lạ vừa quen đặt chân vào nhà mình. Cô bảo mẫu thấy tư thế quá đỗi dễ thương này cười xoa đầu bé:
"Tiểu thư sao thế?"
Do dự một vài giây, bé giơ ngón tay trắng nõn mập mạp, chỉ về phía thang máy:
"Mận Mận biết anh tóc đen đó!"
Bảo mẫu cực muốn ôm hôn cô chủ nhỏ này! Cô kìm nén nội tâm:
"Tiểu thư thấy ở đâu a?"
Mận Mận nhìn đến khi người kia đã biến mất, mới xoay người lại, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn màu nâu đậm vui vẻ của thường ngày giờ có chút nghiêm túc:
"Anh cả có hình trong điện thọi!"
Bảo mẫu dần dần tắt hẳn nụ cười.
Bầu không khí chợt im lặng......
Đội trưởng Trần đưa Tử Đằng đến một căn phòng trên tầng ba, tầng này chủ yếu dùng để bàn việc và cho khách nghỉ ngơi.
Đội trưởng Trần đứng bên ngoài thông báo:
"Ông chủ, cậu Tử Đằng đến rồi ạ"
Giọng Ninh Khương cách cánh cửa dày vẫn rõ to:
"Cho cậu ta vào"
"Vâng"
Cánh cửa mở ra. Đội trưởng Trần đưa tay mời Tử Đằng, sau đó đóng cửa lại. Tử Đằng có hơi bối rối một tí, vì trong phòng hiện tại chỉ có cậu và Ninh Khương, lão ta đang dán mắt vào sấp tài liệu, hoàn toàn bơ cậu.
Tử Đằng quạnh quẽ đứng đó, suy nghĩ nên mở lời như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại mỏi chân quá, bèn ngồi xuống.