Alpha Có Tinh Thần Thể Là Mèo Cũng Vẫn Là Alpha

Chương 8

Trước Sau

break

 

Nướng cá không cần tay nghề cao, Thư Đường lấy bình mật ong còn một nửa trong ngăn tủ ra, quét thẳng lên con cá ngừ, nướng cho đến khi hai mặt cá vàng óng, mùi thơm ngào ngạt, cắn một miếng mà linh hồn muốn thăng hoa.

 

15 phút trước, Tô Nhân còn run bần bật, Thư Đường nghe cô ấy nói về những động tĩnh ngày qua nghe thấy được, sau đó thì chỉ ăn và ăn.

 

Thư Đường ăn xong thì quên khuấy những chuyện kỳ lạ sáng nay, dạo tới dạo lui rồi đi làm.

 

Nhưng hiển nhiên những người khác không có được tâm thái như Thư Đường, vào buổi họp sáng, chúng A trong khoa cấp cứu tề tựu tám chuyện uống trà, sắc mặt ai cũng trắng bệch, rất bất an.

 

Thư Đường vừa thêm đường cho cà phê của mình, vừa dựng tai nghe ngóng.

 

Có A thề son sắc: “Nhất định là quỷ quậy! Viện điều dưỡng của mình đâu thiếu người chết.”

 

Thư Đường đánh giá: Là fan chủ nghĩa duy tâm.

 

Có A kích động: “Nhất định là quái vật vùng ô nhiễm.”

 

Có A còn cho rằng, hầu hết những chuyện trên chẳng qua là nóc nhà bị thủng;

 

Còn về phần cửa lớn hỏng, ắt là vì đêm qua gió quá lớn;

 

Có A bị dọa sợ, nhất định là một căn bệnh hiểm nghèo đang bùng nổ.

 

Đối với nhóm người này, Thư Đường đánh giá: Một lòng với chủ nghĩa duy vật.

 

Tô Nhân chen trong chúng A miêu tả lại những sự việc lạ của mình, hơn nữa còn son sắt tỏ vẻ:

 

Không bao lâu nữa mọi người sẽ bị nhiễm ô nhiễm một cách bí ẩn hoặc không sẽ chết bất đắc kỳ tử.

 

Thư Đường đánh giá: Này là chủ nghĩa khủng bố.

 

Cuối cùng, mọi người đồng loạt cùng nhìn về phía Thư Đường.

 

Dù gì Thư Đường và Tô Nhân cũng chung Ký túc xá, xem như cũng là đương sự của sự kiện thần quái này.

 

Thư Đường có chút do dự.

 

Vốn dĩ cô nên thuận đường tỏ vẻ mình đang hoảng loạn, nhưng sờ sờ lương tâm, cô nhận ra mình cũng chẳng sợ lắm, hơn nữa còn mang chột dạ của một đứa ăn ké, cá ngừ còn chưa tiêu hết, sao cô có thể vừa bưng chén cơm lên đã chửi má thằng trồng lúa được?

 

Cô hàm hồ cho qua chuyện, bưng cà phê chuồn đi mất.

 

Thư Đường những tưởng chuyện này thảo luận một hồi rồi thôi, dù gì việc hiếm lạ năm nào cũng có, cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì đến sinh hoạt. Ai biết được, buổi họp sáng hôm nay, quản lý Chu lại tuyên bố một chuyện: “Tôi vừa nhận được thông báo của viện trưởng, viện điều dưỡng mình sẽ tiến vào trạng thái canh gác. Từ giờ trở đi mọi người không được đi bậy, cũng không được tùy ý rời khỏi khu 11, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì cũng đừng có mà trách tôi.”

 

Vừa dứt lời, chúng A bên dưới lập tức châu đầu ghé tai nhau, cả đám oang oang.

 

Quản lý Chu buông lời cảnh cáo: “Đúng rồi, buổi tối mọi người về sớm một chút, nhớ khóa kỹ cửa sổ, mặc kệ bên ngoài có động thái gì cũng phải duy trì sự yên lặng, không được tự ý ra ngoài! Để đảm bảo an toàn, ban đêm trước khi đi ngủ mọi người tốt nhất là mặc đồng phục bảo hộ vào!”

 

Chuyên gia trị liệu của viện điều dưỡng Hải Giác cũng xem như quân y, nghe vậy tuy ngoài mặt nhòm nhau nhưng trong lòng đã mau chóng tiếp nhận hiện thực, tuy phần lớn mọi người ở đây đều tái cả mặt, nhưng không đến nỗi kinh hãi như người thường.

 

Trong nhóm thực tập sinh này, lẽ ra những người đi trước phải tỏ ra trấn định hơn lớp trẻ, nhưng vừa nghe đến thông báo, sắc mặt ai nấy đều tỏ ra thận trọng hơn hết.

 

Viện điều dưỡng có một vùng cấm, chỉ số ít các chuyên gia trị liệu lớp cao cấp mới biết. Mà sự tồn tại của vùng cấm luôn là một đám mây đen bao phủ lên viện điều dưỡng Hải Giác, bất cứ lúc nào cũng mang lại áp lực vô cùng to lớn.

 

Không ít người đã mơ hồ đoán ra được: Vùng cấm đã xảy ra chuyện.

 

‘Quỷ quậy’ không đáng sợ, nhưng vùng cấm có chuyện mới là câu chuyện quỷ ám.

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc