Tiểu Kiều theo y bước ra ngoài. Bước chân của y nặng nề nhưng uể oải. Y đặt nàng xuống một bãi đất rộng, rồi nói khan:
- Muội thất hứa với huynh. Muội đã nói có làm ma cũng không buông tha huynh. Vậy linh hồn của muội có nghe thấy huynh gọi không? Tại sao không đáp lời huynh? Có phải còn giận huynh không? Huynh sai rồi. Là huynh đã giết chết muội. Là tại huynh tất cả. Huynh đã hại muội.
Tiểu Kiều ngồi xuống, nói với y:
- Chàng ngốc, muội vẫn ở đây mà. Chỉ là huynh không nghe thấy muội nói thôi.
Y dùng tay không đào đất, cái dáng lầm lũi của y khiến Tiểu Kiều không muốn nhìn. Hai bàn tay y sớt sước đầy vết máu. Máu hoà cả vào nấm huyệt của nàng. Nàng thương y nhưng không thể làm gì cho y. Nàng đã chết rồi. Bây giờ nàng chỉ một hồn ma vất vưởng. Hồn ma không thể hiện hình, không thể nói chuyện với y…
***
Đã ba ngày y không ăn uống gì, chỉ ngồi ở góc phòng trầm ngâm. Chưa bao giờ y như vậy, duy chỉ có lần này thôi. Y ngày một tiều tụy, giờ cũng chẳng khác gì một cái xác không hồn. Gương mặt y đầy những râu, nét mặt bệ rạc và mệt mỏi. Y chăm chăm nhìn vào khoảng không vô định, hờ hững mặc kệ cả những con chuột chạy lung tung trên cơ thể y như chạy trên một xác chết.
Tiểu Kiều ngồi bên cạnh y. Y ngồi đây bao lâu, nàng ngồi đây từng ấy lâu. Nhưng y không hề biết. Y cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nàng. Y không nhìn thấy nàng, chỉ có nàng thấy nỗi đau khổ của y. Nàng biết y sắp chết, chết vì nỗi nhớ nhung nàng. Y phải ăn, phải sống, nàng không muốn y như thế này.
Cặp mắt của y cay xè, không thể mở lên được nữa. Y là một sát thủ cô độc. Người thân duy nhất của y là nàng. Giờ nàng không còn nữa. Y tiếp tục sống vì ai?
Y ước gì đây chỉ là một cơn ác mộng, y muốn mình tỉnh lại tức khắc. Nhưng mọi nỗ lực của y chỉ hoài công. Hình như có tiếng gọi của nàng văng vẳng bên tai y. Y bỗng mỉm cười, nàng đến đón y chăng? Y lả dần rồi thiếp đi lúc nào không hay…
Tiểu Kiều hốt hoảng. Y không thể chết. Nàng nhất định phải cứu y. Nhưng làm sao bây giờ? Nàng chỉ là một hồn ma thôi.
Y đã gục đầu xuống, đôi môi của y khô rang không một giọt nước. Tiểu Kiều muốn ôm lấy y, muốn hét cho y tỉnh dậy, muốn cảm nhận được khuôn mặt của y. Nàng bật khóc, nước mắt của hồn ma chỉ có thể hóa thành khí lạnh.
Tiểu Kiều quỳ xuống, nàng hôn lên đôi môi của y. Nếu y có thể tỉnh dậy, nàng nguyện truyền cho y linh khí cuối cùng của mình.
Nhưng vào thời khắc đôi môi hai người chạm nhau, Tiểu Kiều bỗng giật mình. Một luồng khí nóng bất thần chuyển vào người nàng.
Tiểu Kiều giật ra, ngơ ngác nhìn y.
Miêu Lãm bỗng nhíu mày, mở mắt.
Y dụi mắt rồi ngước nhìn lên…
Tiểu Kiều mỉm cười, vậy là y vẫn sống. Nàng chăm chăm nhìn y, chú ý từng cử động trên khuôn mặt.
- Con mèo của muội, huynh tỉnh rồi.
Nàng nói, dù đoan chắc y không nghe được.
Nhưng ánh mắt của y bỗng dừng lại ở chỗ của nàng, nửa như ngạc nhiên, nửa như vui mừng. Một tiếng nói cuối cùng cũng thoát ra từ miệng y:
- A Kiều… có phải là muội thật không?
Tiểu Kiều không tin vào tai mình, nàng ngạc nhiên đến sựng người, lắp bắp:
- Huynh … huynh nhìn thấy muội sao?
Y bất ngờ ôm chầm lấy nàng, kêu lên sung sướng:
- A Kiều! Muội đây rồi!
Tim của nàng đập liên hồi. Nàng cảm nhận được hơi ấm của y, cảm nhận được hơi thở của y. Sự ngạc nhiên nhanh chóng chuyển thành niềm vui khôn tả. Nàng ôm chặt lấy y. Cho dù ngay sau đó nàng có trở lại thành một hồn ma vất vưởng thì bây giờ, tại lúc này, nàng vẫn muốn làm một con người.
***
Tiểu Kiều kéo chăn lên đắp cho y. Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu được điều kì diệu nào đã giúp nàng hiện hình trước mặt y. Như thế thật tốt. Cuối cùng y cũng có được một giấc ngủ yên. Nàng thích ngắm khuôn mặt của y khi ngủ, rất bình yên, rất hiền lành.
Nàng thở ra nhẹ nhõm. Không biết cuộc sống này sẽ kéo dài bao lâu nhưng chỉ cần được ở bên cạnh y, với nàng, thế đã là quá đủ.
Một cái bóng bay xoẹt qua khung cửa sổ.
Tiểu Kiều đứng phắt dậy.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một vệt sáng đang dịch chuyển về phía nam. Nàng đuổi theo cái bóng, không hiểu sao nàng cũng lướt đi như một cơn gió.
Cái bóng dừng lại trước mộ nàng. Y bận một bộ quan phục cổ quái, xung quanh có thứ ánh sáng xanh kì lạ.
Không nén được, Tiểu Kiều lên tiếng hỏi:
- Các hạ là người hay quỉ?
Hắn đáp, tiếng âm trầm nghe rợn sống lưng:
- Ta chẳng phải người, cũng chẳng phải quỷ.
***
- Thời gian của ngươi chỉ còn chừng đó. Hãy làm những việc ngươi cần làm.
Vầng sáng xanh biến mất. Khung cảnh lại cô tịch và u tối.
Tiểu Kiều thở dài, toan quay lại ngôi nhà để tìm y. Nhưng y đã đứng sau nàng tự bao giờ.
Miêu Lãm chạy đến nắm lấy vai nàng, giọng quả quyết:
- Ta sẽ không để muội đi. Ta sẽ giữ muội lại.
Nàng đẩy tay y ra, nói:
- Huynh đừng cố chấp, muội đã chết rồi, muội không thuộc thế giới này nữa, muội phải đi thôi. Nếu còn tiếp tục ở lại dương gian, muội sẽ hồn phi phách tán.
Sở dĩ Miêu Lãm có thể nhìn thấy Tiểu Kiều là do lúc hai người môi chạm môi, dương khí của y đã vô tình truyền qua người nàng. Hồn ma ở dương gian, nếu không có dương khí sẽ nhanh chóng tan biến thành khói mây…
Y nói:
- Ta sẽ tiếp tục truyền dương khí cho muội, cho dù suy kiệt đến chết ta cũng sẽ tiếp tục truyền dương khí cho muội.
- Đồ ngốc! Muội cần huynh sống, không cần cái xác của huynh.
Nàng hét to lên. Nước mắt lấm lem trên khuôn mặt nhợt nhạt.
- Vậy ta cũng cần muội sống, không cần cái xác của muội!
Vừa nói y vừa ôm ghì lấy nàng, đặt lên môi nàng những nụ hôn nồng cháy. Dương khí thoát từ cơ thể y nhập vào nàng. Tiểu Kiều thở dài. Y giữ nụ hôn trên môi nàng càng lâu, tim nàng càng đau đớn. Y bất thình lình loạng choạng, rời môi khỏi nàng, ngã xuống sàn. Tiểu Kiều hốt hoảng gọi to tên y:
- A Miêu!
Y chống tay xuống đất, cố gượng đứng dậy, toan ôm lấy nàng để tiếp tục truyền dương khí. Ấn đường của y đen sạm lại. Y vừa đứng lên lại loạng choạng ngã xuống. Tiểu Kiều toan đỡ y, nhưng lùi lại ra sau, gạt nước mắt, nói:
- Huynh làm thế này chỉ khiến cả hai chúng ta phải chết thôi.
Miêu Lãm kiên quyết đáp lại:
- Thà chết có muội còn hơn là sống cô độc.
Vẻ quyết tâm của y khiến nàng hoảng hốt. Nàng đáp:
- Dương thọ của huynh chưa tận, cố ép mình phải tự tận, tội lỗi đó sẽ bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục. Huynh làm vậy vì muội, không đáng đâu.
- Ta nói đáng là đáng.
Miêu Lãm gom tàn lực, đứng dậy. Nét mặt của y cũng nhợt nhạt không kém gì nàng. Tiểu Kiều lặng im rồi dịu giọng:
- Nghe lời của muội, để muội đi đi.
Không phải nàng không muốn sống, nàng không muốn làm gánh nặng cho y. Nàng biết nếu nàng ở lại y sẽ vì nàng mà chết, rồi bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục. Nhìn bộ dạng hiện tại của y, nàng biết nàng phải quyết tâm hơn y.
Tiểu Kiều tiến lại gần, vòng tay ôm lấy y, một giọt nước mắt lăn xuống má:
- A Kiều không muốn xa huynh, nhưng muội càng không muốn huynh chết. Kiếp này duyên số của chúng ta đã tận, chỉ mong kiếp sau lại có thể gặp được huynh. A Kiều sẽ đi đầu thai. Huynh hãy chờ muội.
Y bỗng nói:
- Làm sao ta tìm được muội?
Tiểu Kiều đáp:
- Huynh nhất định sẽ tìm được muội.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn y, cố cười lên nhưng nước mắt cứ tuôn dài.
- A Miêu, hãy nhìn muội này… Từ giờ không còn ai vá áo cho huynh…, không còn ai to tiếng với huynh…, không còn ai cằn nhằn mỗi khi huynh bị thương... Huynh hãy tự chăm sóc mình…, hứa với muội, sống cho thật tốt…
Nàng nắm lấy tay y đặt lên má mình:
- Hãy nhớ lấy khuôn mặt này của muội… Muội không biết kiếp sau… mình sẽ trông như thế nào… nhưng… hãy nhớ lấy khuôn mặt này của muội…
Một quầng sáng xanh bao lấy mình nàng.
- Muội phải đi rồi.
Y thét lên:
- A Kiều!
Quầng sáng xanh lớn dần, loé cả mắt y. Bàn tay Tiểu Kiều tuột khỏi tay y. Y cố đưa tay với lấy tay nàng nhưng cánh tay dẫu vươn dài đến mấy cũng không chạm được vào nhau. Quầng sáng nuốt trọn lấy Tiểu Kiều, trong giấy phút đã không còn bóng dáng. Tiếng nàng kêu lên đầy đau khổ:
- A Miêu… Hãy chờ muội…
Tiếng Tiểu Kiều chợt tắt lịm, chỉ còn lại tiếng Miêu Lãm điên cuồng gọi tên người vợ yêu dấu. Quầng sáng xanh tắt hẳn, không gian tối đen như mực, dẫu có đưa năm ngón tay lên trước mắt cũng không nhìn thấy. Miêu Lãm hụt hẫng, đổ sập xuống nền đất. Lệ chảy dài trên mặt y. Cánh tay y vẫn vươn ra tìm cánh tay Tiểu Kiều. Miệng y vẫn gọi tên nàng. Nhưng đáp lại y là im lặng và bóng tối mênh mang.
Chỉ còn y trơ trọi giữa bóng đêm, rất lâu. Rồi cũng đến lúc y phải đứng dậy. Tiểu Kiều đã ra đi để y có thể được sống tiếp. Y nhất định phải tìm được nàng. Y đứng lên, bước ra ngoài, nhìn lên trời nơi những vì tinh tú không còn lấp lánh nữa: