Mặt trời từ từ nhô lên nơi trời đông, những đợt nắng yếu ớt của ngày mới đan vào nhau cùng hơ nóng làn sương buổi sớm. Không khí vẫn mát mẻ, gió hiu hiu đùa các tán lá. Những trận mưa lá thu lả tả rơi khiến khung cảnh tràn đầy ý thơ.
Tiểu Kiều sửa lại cổ áo cho chồng trong khi ánh mắt của y không rời khỏi nàng. Biết vậy, nàng nói với y:
- Huynh thường nói nhìn muội mỏi cổ lắm cơ mà, sao còn thích nhìn?
Y lém lỉnh:
- Cái gì cũng có giá của nó cơ mà. Muốn ngắm mĩ nhân thì đành chịu cực thôi.
Nàng búng vào mũi y:
- Phạt huynh cái tội khi quân phạm thượng.
Y nhăn nhó đưa tay lên rờ mũi rồi bảo:
- Dữ thế này thảo nào ta không dám bỏ.
Tiểu Kiều hếch mũi, cười:
- Đã bảo rồi, có làm ma muội cũng không buông tha huynh.
Y bỗng kéo nàng vào lòng, trông y như một đứa trẻ đang làm nũng:
- Có chút không nỡ xa đó.
Tiểu Kiều bật cười, cốc nhẹ lên đầu y:
- Ngoan đi, đi mau rồi về. Còn chần chừ thì biết tay muội đấy.
Y buông nàng ra, đáp:
- Ta sợ rồi. Đi đây.
Y cười hiền rồi quay mình đi.
Vào thời khắc y bước chân ra khỏi căn nhà, một thứ cảm giác bất an bất chợt dấy lên trong lòng y. Y dợm bước rồi dừng chân, quay lại nhìn nàng. Tiểu Kiều đã rời khỏi chỗ đứng khi nãy mà đi xuống bếp. Y thở hắt ra, tự trấn an mình rồi bước tiếp về phía trước. Y biết y là ai, nhiệm vụ của y là gì. Trời sinh ra y chỉ để thực hiện nhiệm vụ ấy.
Vì vậy y không được phép vướng bận. Nếu vướng bận y sẽ có điểm yếu. Điểm yếu đó sẽ huỷ hoại chính y. Không chỉ thế, đó còn là phạm vào luật trời. Hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Y nắm rõ những điều đó. Nhưng y lại không thể cưỡng lại Tiểu Kiều, cưỡng lại việc giữ nàng là của riêng mình. Y chỉ có thể làm mọi cách để giữ an toàn cho nàng, vì nàng là báu vật quan trọng nhất trong đời của y.
Chỉ cần Tiểu Kiều hạnh phúc, mọi thứ khác đều có thể không quan trọng...
Y dồn tất cả tâm tư vào biệt cốc này. Y đã lập trận pháp trùng trùng điệp điệp xung quanh để bảo vệ. Dù là yêu quái hung hãn cỡ nào cũng khó lòng vượt qua được các trận pháp do y bày ra. Chốn này cũng hết sức hẻo lánh, trong vòng năm trăm dặm xung quanh không có lấy một bóng người ở.
Đây là nơi an toàn.
Y có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều. Y ngửa mặt lên trời. Gió vẫn vô tư đùa các tán lá làm thành những tiếng xào xạc. Đâu đó một vài cành cây lá chưa úa vàng khẽ đung đưa theo nhịp của thu phong, hờ hững nửa nuối tiếc cây cành, nửa muốn buông mình trôi theo dòng gió… Trời sắp sáng. Có lẽ y đã quá lo lắng dư thừa. Từ khi có Tiểu Kiều, trong lòng y dần xuất hiện những nỗi bất an.
***
Bách Hoa Lạc Chỉ đệ cửu chiêu xuyên thủng qua cánh tay tả của nam nhân áo xanh. Gã bắn ra sau, miệng thổ đầy máu tươi. Gã rít lên một tiếng lớn, điểm nhanh huyệt trên cánh tay. Máu rỉ ra không phải màu đỏ mà mang một màu xanh đậm, nhơn nhớt.
Lửa cháy hừng hực phía dưới, hoa lửa bắn lên tung toé. Dung nham trong hoả hồ lúc nào cũng chực trào lên, liếm cả tới miệng thạch trụ. Hoả hồ danh xứng với tên, là một miệng núi lửa đang hoạt động lại. Nhưng giữa lòng hồ dung nham cháy đỏ, có tám thạch trụ lớn sừng sững màu đen đứng thẳng nối liền hai bên bờ, đường kính chừng sải tay. Các thạch trụ bị lửa trong hoả hồ thiêu đốt thành một thứ màu đen bóng loáng. Giữa màu đỏ rực hừng hực của hoả hồ và những thạch trụ đen, nam nhân áo trắng nổi lên bần bật. Y tay cầm trường kiếm, áo trắng phơ phất, dáng vẻ vô cùng tiêu sái. Ở phía bờ bên kia, một nam nhân trung tuổi, mặt nhọn da tái, đầu bóng loáng không có chút tóc nào. Hai nam nhân đó đứng đối diện, nhìn nhau không chớp mắt trong giây lát. Bất thình lình nam nhân áo xanh bắt ấn chú, thanh xà kiếm đen bóng lao thẳng về phía nam nhân áo trắng.
Miêu Lãm – nam nhân áo trắng - lập tức ngự kiếm bay thẳng lên, tung liền sáu chỉ nữa bắn thẳng về phía nam nhân áo xanh. Miệng y thét lớn :
- Xà quân, chịu chết đi !
Xà quân nghiêng người tránh chỉ, di chuyển kiếm đâm thẳng tới chỗ Miêu Lãm. Y cong người bật thẳng về sau, đứng vững chắc trên một thạch trụ. Lửa từ hoả hồ phía dưới vẫn bốc lên ngùn ngụt. Trên đùi hữu của y, vết thương vẫn đang rỉ máu. Tuy nhiên Xà quân cũng chẳng hơn gì y. Đã có bảy chỉ trúng đích, khiến Xà quân thương tích đầy mình, máu xanh chảy ra thành những vũng nhày nhụa trên mặt đất. Thanh kiếm bạc của Miêu Lãm bay thẳng về phía thanh hắc xà kiếm. Kiếm chạm kiếm kêu keng một tiếng. Kiếm vừa rời nhau lại bay về phía nhau. Xà kiếm cong một góc xuống phía dưới, kiếm bạc lập tức chém thẳng xuống. Xà kiếm bay thẳng lên trên, chống lại thế tấn công của kiếm bạc. Kiếm chém kiếm tạo ra những tiếng động lớn liên hồi. Xà quân lau máu dính trên miệng, mắt không rời khỏi xà kiếm. Cổ họng gã phát ra những tiếng rít lớn. Bên kia Miêu Lãm cũng không mấy khá hơn, hai mắt y nhìn thẳng vào trận tỉ kiếm chực như muốn bật máu. Miệng y không ngừng niệm ấn chú, điều khiển kiếm bạc lúc công lúc thủ, lúc chém lúc chặn. Cuộc tỉ thí giữa hai thanh kiếm cũng là cuộc đấu nội lực của hai cao thủ. Cả hai đã đấu được trên dưới mười canh giờ, thương tích cũng không ít. Trận tỉ kiếm này có thể coi là trận quyết định sinh tử của cả hai. Lửa từ hoả hồ bốc lên ngùn ngụt. Hô hấp dần trở nên khó khăn. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Miêu Lãm chợt loé lên một tia tàn độc. Từ trong tay áo y, một truỷ thủ bay như chớp về phía Xà quân. Xà quân đang mải chú ý vào trận tỉ kiếm. Khi gã giật mình nhận ra truỷ thủ bay đến thì truỷ thủ đã chỉ còn cách y chừng ba bộ. Y rít mạnh một tiếng, từ trong tay áo một luồng lực đạo cực lớn thổi bay thanh truỷ thủ xuống hoả hồ. Thanh trủy thủ rơi xuống lòng hồ, phút chốc đã biến mất trong biển lửa. Chỉ nghe tiếng Miêu Lãm cười ha hả:
- Ngươi mắc lỡm rồi.
Không gian đương hừng hực vị lửa bỗng như giãn ra bởi một mùi quế hoa dịu dàng. Một chỉ của Miêu Lãm xuyên thẳng qua vai tả của Xà quân. May cho gã kịp tránh né, nếu không chỉ di xuống một ly là xuyên thẳng qua tim. Xà kiếm cũng vì thế mà mất điều kiển trong một sát na. Kiếm bạc tuyệt đối không bỏ qua cơ hội đó, chém mạnh ngang thân khiến xà kiếm đứt lìa làm hai, rơi thẳng xuống hoả hồ. Xà quân phun phì phì ra hàng vũng máu xanh nhớt, như diều đứt dây bay thẳng về phía sau, thân đập vào tường đánh bộp một tiếng. Gã đưa tay ôm vai, rít lên bằng thứ giọng nhừa nhựa như mới tập nói:
- Tiểu tử giỏi lắm.
Miêu Lãm khoé mép vẫn giữ nụ cười khinh bạc, bắt quyết cho kiếm bạc tấn công trực diện về phía Xà quân. Kiếm bạc đương thẳng hướng bay tới, bất thình lình một trận cuồng phong bắn tới, khiến kiếm bạc rơi xuống đất đánh keng một tiếng. Miêu Lãm cau mày, thâu kiếm về. Xà quân lắc mình, cái đuôi rắn lớn như cột đình đập mạnh xuống đất. Gã hiện nguyên hình là một con rắn cực lớn, lưỡi thè lè ra đỏ lòm như máu. Miêu Lãm lạnh lùng hoa kiếm, dáng vẻ chờ đợi xà tinh ra tay trước. Con rắn không ngừng đập đuôi vào vách tường, cặp mắt tròng dọc của nó chiếu thẳng về phía Miêu Lãm. Những thạch trụ trong hoả hồ rung lên dữ dội theo mỗi nhịp đập của xà tinh. Miêu Lãm giữ trung bình tấn trên một thạch trụ, đứng cách chỗ con rắn ba thạch trụ.
Rầm một tiếng lớn, thạch trụ dần dần sập xuống tất cả. Con rắn uốn éo thân hình to lớn, đập mạnh một lần nữa. Cả thạch đài rung chuyển. Miêu Lãm ngự kiếm bay thẳng lên, Bách Hoa Lạc Chỉ bắn về phía con rắn. Song lớp vẩy rắn dày đã chặn lại tất cả. Xà quân rít lên:
- Tiểu tử, đừng nghĩ thứ chỉ pháp tầm thường xuyên được vảy của ta.
Miêu Lãm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, liên tục tung chỉ. Các thạch trụ cuối cùng đều chìm trong hoả hồ. Lửa bốc cao ngùn ngụt. Dù đương ngự kiếm nhưng do thạch đài bị che bởi mái vòm ở trên, lửa thi thoảng vẫn liếm đến chỗ y. Y điều khiển kiếm giữ một khoảng cách đủ xa với Xà quân, vừa né hoa lửa, vừa tung chỉ. Vết thương của y bắt đầu bục ra, máu nhuộm đỏ bộ bạch y loang lổ. Chỉ pháp của y mỗi lúc một yếu ớt, màu sắc lạt dần, hương hoa cũng nhạt đi.
Xà quân giật mạnh đuôi. Chiếc đuôi lớn quất mạnh vào không khí, tạo ra một trận cuồng phong. Kiếm của Miêu Lãm chao đảo chực sắp ngã. Y nghiêng mình sang bên nương theo gió bay về gần phía của Xà quân. Chỉ đợi có thế, cái lưỡi dài của Xà quân bắn lên chực cuốn lấy con mồi. Miêu Lãm tưởng như sắp bị lưỡi của Xà quân cuốn lấy, bất thình lình phi kiếm của y bay ra từ tay áo, xé đôi lưỡi Xà quân. Xà quân không ngờ y có chiêu này, rít lên đau đớn. Liên tiếp Miêu Lãm bắn thêm tám chỉ nữa. Kiếm y rung rinh như muốn ngã. Xà quân rít lên:
- Tiểu tử, ngươi không thoát được đâu.
Chiếc lưỡi bị xé đôi quất về phía y như hai chiếc trường tiên. Sau lưng y lửa đã bốc lên ngùn ngụt, liếm cả vào áo y. Miêu Lãm không có đường lui, trước sau đều thọ địch. Song y vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Y đứng thẳng trên kiếm, niệm chú quyết.
Xà quân cười lớn. Tiếng cười của gã nghe còn đáng sợ hơn tiếng nói của gã. Đó là một tiếng rít chói tai. Miêu Lãm không màng để tâm, miệng vẫn niệm chú quyết.
Bách Hoa Lạc Chỉ bắn thêm một chỉ nữa, lần này vào chính đỉnh đầu của Xà quân. Xà quân rít lên khinh miệt:
- Ngươi muốn gãi ghẻ cho bổn quân thượng à?
Miêu Lãm không đáp. Xà quân quét hai mảnh lưỡi về phía Miêu Lãm. Y không tránh nổi nữa. Bất ngờ y thét lớn:
- Xuất!
Ấn quyết của y chỉ về trước. Trên cơ thể Xà quân chợt xuất hiện tám mươi mốt điểm thương, do tám mươi mốt chỉ pháp gây ra. Xà quân giật mình quất mạnh đuôi đập vào tường đánh bình một cái. Máu từ tám mươi mốt điểm thương bay vọt lên theo. Xà quân cuống quít tìm cách che vết thương nhưng không thể. Gã tìm cách giết Miêu Lãm trước khi máu trong cơ thể gã bị hút lên hết nhưng sức đã kiệt. Cơ thể Xà quân co rúm lại, thu dần cho đến khi thành một con rắn nhỏ. Lúc đó những giọt máu cuối cùng của y cũng bay lên, bắn ra xung quanh. Miêu Lãm hạ kiếm xuống, ngạo nghễ đứng trước con rắn. Con rắn cố ngước đầu lên, thều thào:
- Cửu Cửu Đoạt Huyết Chú, ngươi học được thứ võ công này sao? Ngươi là ai?
Miêu Lãm cười nhạt, cầm con rắn lên như cầm một thứ đồ chơi, đưa tay bóp mạnh đầu nó, nói nhẹ nhàng:
- Có biết cũng vô ích.
Rồi kiếm của y cắt đứt cổ Xà quân, nét mặt không chút biểu tình. Hoả hồ sau lưng y vẫn cháy ngùn ngụt. Y nhét đầu xà quân vào bao, đá xác gã xuống hoả hồ. Lửa liếm lấy thân hình con rắn, chẳng mấy chốc đã hoá ra tro.
***
Trời đã sáng hẳn, thị tứ tấp nập người qua lại. Miêu Lãm rảo bước về phía những gian hàng quen thuộc, trước tiên mua bộ quần áo để thay đi bộ đồ dính đầy máu của chính y và Xà quân, cũng bị cháy loang lổ vì hoả hồ. Y cũng muốn mua thêm vài thứ đồ lặt vặt cho Tiểu Kiều. Từ nhà y xuống tới thị tứ nếu đi bộ phải đi mất hai canh giờ, muốn về sớm thì cần nhanh tay. Gần biệt cốc, y không muốn ngự kiếm, tránh để lộ hành tung.
- Lần này Tiểu Kiều không xuống với cậu à? Hay có tin vui rồi?
Y gãi đầu, cười đáp, với một vẻ mặt mà không sát thủ nào có được:
- Nếu may mắn thì chắc sắp có. Đại thẩm nhanh tay giùm kẻo tối cháu mới về được.
Lão bà cười khà khà:
- Muốn sớm về với nương tử phải không? Vợ chồng son quả là không rời nhau được một khắc.
Y cười với bà thay cho lời đáp.
Ánh mắt của y bỗng linh động.
Một bóng người lủi nhanh vào ngõ hẻm.
Miêu Lãm nhếch mép, vẻ hiền lành của y đã không còn.
Y nhanh chóng trả tiền, đón lấy bọc đồ từ tay của lão bà bà.
Miêu Lãm xoay người, từ từ bước đi trên con đường của thị tứ.
Bóng người ra khỏi hẻm đi theo y.
Miêu Lãm biết điều đó…
***
Tiểu Kiều cặm cụi vá nốt chiếc áo còn lại. Vị tướng công này của nàng nhiều lúc như một tiểu hài tử, chỉ thích nghịch ngợm đùa giỡn. Những lúc y cười trông y như một đứa trẻ, rất ngây thơ, rất thánh thiện. Chẳng ai lại nghĩ y lại có một thân phận kinh hồn như vậy.
Nhiều lúc nàng cũng không biết đâu mới là con người thực của y. Một chân nam tử nghiêm trang vững chãi hay một tiểu tử ham vui tinh nghịch? Y đáng để nàng dựa dẫm. Ở bên y, nàng luôn cảm thấy thật an toàn. Y luôn che chở cho nàng, bảo vệ cho nàng. Nhưng đối với nàng, y cũng luôn cần người chăm sóc. Nàng cười. Lần nào suy nghĩ về y nàng cũng chỉ có thể kết luận y là một con người phức tạp. Có lẽ vì thế mà nàng yêu y chăng?
Một luồng khí lạnh tốc vào sau gáy nàng.
Tiểu Kiều thoáng rùng mình, cơ hồ nhận ra có người vừa bước vào nhà.
Ở nơi hẻo lánh này ngoài nàng và y thì còn ai biết nữa?
Nàng không thu lại kim chỉ, mắt vẫn không rời chiếc áo mà cất giọng:
- Huynh quên cái gì sao? Mới đó là quay lại rồi?
Nhưng chỉ có những tiếng lạch cạch đáp trả.
Một nỗi bất an xâm chiếm lòng nàng. Tiểu Kiểu buông chiếc áo xuống, ngoái đầu lại.
Mắt nàng bỗng chốc mở to vì kinh ngạc…
***
Miêu Lãm cười nhạt, bất ngờ gia tăng cước lực, bóng người dường như hốt hoảng, vội vã đuổi theo y. Miêu Lãm dồn lực vào chân, nhảy lên mái nhà, thi triển khinh thuật. Kẻ theo dõi không chịu kém cạnh, không theo y lên mái nhà mà chạy lẩn quất phía dưới theo hướng của y. Kẻ theo dõi cố gắng giữ khoảng cách đủ xa để tránh cho Miêu Lãm phát hiện. Tuy nhiên chỉ trong thoáng chốc, Miêu Lãm đã đột nhiên biến mất. Kẻ theo dõi dừng lại, dáo dác nhìn xung quanh để tìm dấu vết của con mồi. Theo lý Miêu Lãm dùng khinh thuật chạy trên mái nhà sẽ rất dễ phát hiện, vậy mà y đột nhiên biến mất không tăm tích. Từ vị thế kẻ đi săn thành ra kẻ bị săn, hắn không thể nào không hốt hoảng.
Cổ hắn bỗng lạnh toát.
Một thanh kiếm lạnh lùng kề vào cổ, chực biến hắn thành cái xác không hồn.
- Vì sao đi theo ta? Nói. - Tiếng của Miêu Lãm đanh lại.
***
Tiểu Kiều cố với lấy chiếc áo của y. Máu nhuộm đỏ khuôn mặt của nàng. Nước mắt trào ra. Nàng không muốn chết.
Tiểu Kiều thở gấp, vết thương ở bụng nàng không ngừng chảy máu. Nàng thấy toàn thân lạnh toát, hai tay không còn sức nữa. Đôi mắt nàng nặng trịch, hình ảnh của y mờ nhòe trước mắt.
Nàng không muốn chết. Chưa muốn chết. Nàng còn yêu quí cái thế gian này. Y ở đâu rồi? Sao y chưa trở về? Nàng muốn được nhìn thấy y.
Nàng đã với được chiếc áo. Tiểu Kiều òa khóc, ôm lấy chiếc áo vào lòng. Kiếp này nàng còn được nhìn thấy y nữa không?
***
Kẻ theo dõi y ngã đập xuống đất, lưng đập mạnh vào đại thụ bên lối mòn. Mũi kiếm không rời khỏi cổ hắn.
Miêu Lãm lạnh lùng:
- Một canh giờ không nói câu nào. Muốn chơi trò kiên nhẫn với ta à? Được thôi, ta sẽ chơi với ngươi. Cứ cách nửa canh giờ ta sẽ cắt một thứ của ngươi xuống cho đến khi ngươi nói thì thôi. Yên tâm, ta còn nhiều thời gian lắm.
Kẻ theo dõi y nhổ một bãi nước bọt lẫn máu, bỗng dưng cười sằng sặc:
- Phải rồi, ngươi còn nhiều thời gian lắm. Cứ từ từ mà xẻo thịt ta. Hahaha…
Miêu Lãm túm lấy cổ hắn, dằn giọng:
- Ngươi nói thế là có ý gì?
Hắn lèo bèo trong miệng:
- Giết ta đi..
Miêu Lãm đẩy mạnh hắn. Hắn rũ ra như một con mèo chết nhưng ánh mắt lại mang vẻ giỡn cợt.
Nỗi sợ hãi xâm chiếm trong lòng Miêu Lãm. Thời gian làm sát thủ đã luyện cho y thứ cảm giác của một kẻ muốn chết và kẻ tham sống sợ chết. Kẻ theo dõi này đơn giản không hề sợ chết. Dường như việc y làm chỉ là muốn kéo dài thời gian. Hắn muốn cầm chân y lại ở đây. Vì sao hắn muốn cầm chân y? Hắn không muốn giết y? Võ công của kẻ này có lẽ chỉ thuộc cấp ba. Không lý nào lại có kẻ phái một kẻ yếu như thế đi giết một kẻ mạnh hơn như y. Trừ phi mục đích của hắn không phải là y. Vậy hắn muốn giết ai? Phải chăng là…
- Tiểu Kiều.
Tên của nàng thốt ra từ miệng của y trong vô thức.
Gã đàn ông nghe thấy, càng cười sặc sụa. Hắn vừa cười vừa nói với y:
- Muộn rồi… Bây giờ muộn quá rồi. Chắc chắn đại ca của ta đã kịp hưởng thụ ả. Haha… Miêu Lãm ơi là Miêu Lãm. Ta bắt ngươi sống không bằng chết. Con tiện nhân đó theo ngươi chẳng phải thứ tốt lành gì. Giờ được đại ca ta chiếu cố là diễm phúc của nó đó.
Y hét lên:
- Câm!
“Xoẹt”. Máu tắm đỏ lưỡi kiếm. Cổ nam nhân kia được tặng thêm một vết cắt, nghẹo sang bên gẫy lìa, hồn phi phách tán.
- A Kiều…
Y gọi tên nàng rồi ngự kiếm phi lên cấp tốc lao về phía biệt cốc. Chỉ thấy một vệt mây sáng kéo dài, loáng cái bóng Miêu Lãm cũng không thấy đâu. Y không còn e ngại nữa. Còn gì cần e ngại. Giờ cần gấp là thời gian.
***
Y vẫn chưa về sao? Nàng phải đợi y về. Nàng không đấu lại hắn. Chỉ còn cách chết để giữ trọn nàng cho y. Nàng chỉ thuộc về một mình y thôi. Nhưng y đâu rồi? Y có nghe thấy nàng đang gọi y không?
“A Miêu”
“Huynh đang ở đâu?”
“Muội chưa muốn chết”
“Muội còn muốn nhìn thấy huynh.”
“ A Miêu”
“A Miêu…”
Đôi mắt của nàng khép lại. Chỉ còn bóng tối và sự lạnh lẽo.
***
Mười tám nam tử bị hất văng sang bên, kẻ va vào thân cây thịt nát xương tan, kẻ bị hất đập trên nền đất dội đi dội lại mấy lần, kẻ bị ném xuống vực không thương tiếc. Tròng mắt chúng đều trợn ngược, chỉ một màu trắng dã. Cổ chúng được thanh kiếm bạc của Miêu Lãm tặng thêm một vết cắt, dù là độ sâu, độ dài đều bằng nhau tăm tắp. Chỉ còn lại một nam nhân đang ngồi lùi lùi trên mặt đất. Mồ hôi của gã vã ra như tắm. Hai tay gã cào xuống nền đất, lùi lại từng bước. Hung thần ác sát của gã lạnh lẽo tiến lại gần, nét mặt không chút tình cảm. Gã không nhấc nổi tay lên để đấu nữa. Sức mạnh của Miêu Lãm vượt hơn cả mười chín cao thủ cấp một bọn gã. Chứng kiến cách thức Miêu Lãm ra tay không chút nương tình, chỉ một chiêu giết sạch mười tám cao thủ cấp một, đại ca của Nhị thập hung không khỏi rụng rời. Gã cất lời cầu cứu, nhưng có vẻ thánh thần cũng không giúp gã. Thánh thần đã chỉ dẫn gã đến chỗ này, để gặp Miêu Lãm, để được chết thế này. Loại thánh thần đó liệu có thực sự là thánh thần ? Y thấy đũng quần ướt rượt, hiển nhiên đã tiểu trong quần. Miêu Lãm tiến gần về phía gã nhanh như thiểm điện. Ánh mắt y chứa đầy hung lệ. Y đưa tay giật mạnh chiếc khăn tơ của Tiểu Kiều trong tay Nhị thập hung đại đầu lĩnh, đồng thời phi kiếm trong tay áo của y cắt đứt cổ của gã. Y không thể để phí thêm chút thời gian nào. Y lập tức lao về phía căn nhà, không để ý một cái bóng rất nhỏ bắn ra khỏi xác của Nhị thập hung đại đầu lĩnh.
Cánh cửa mở ra chậm rãi. Tiếng kẹt cửa dài não nề.
Miêu Lãm đánh rơi thanh kiếm.
Nàng đang nằm đó, mắt nhắm nghiền, xung quanh bê bết máu.
Y chạy như điên cuồng vực nàng dậy. Cả người nàng lạnh băng, khóe mắt vẫn còn dấu của lệ rơi. Nàng ôm chặt cái áo của y, chiếc áo hẵng còn đang vá dở.
Y gọi tên nàng nhưng vô ích.
Chỉ có sự im lặng đáng sợ đáp lại.
Trái tim của y bị bóp nghẹt. Y ôm nàng vào lòng, nước mắt lăn xuống má.
Cả đời y chưa từng khóc.
Y gào lên như một người điên.
Nhưng nàng vẫn im lìm như thế.
Lá thu rơi xuống.
Vong.
***
Tiểu Kiều mở mắt, toàn thân của nàng nhẹ bẫng. Cơn đau không còn nữa, máu cũng không chảy. Nàng chớp mắt. Nàng khỏi rồi sao? Hay mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng?
Nàng nhoẻn miệng cười. A Miêu đã về rồi. Nhưng sao y lại ngồi trên sàn? Nàng chỉ nhìn thấy y từ phía sau.
Tiểu Kiều bước lại gần. Y đang khóc. Tại sao y lại khóc?
Y đang ôm lấy nàng, mình nàng bê bết máu.
Tiểu Kiều cau mày nhìn vào các xác y đang ôm. Đó là…nàng sao?
Nàng nhìn xuống bàn tay mình, nó trong suốt. Thân thể nàng nhẹ bẫng, dường như đôi chân không hề chạm đất.
- A Miêu, muội ở đây này. A Miêu.
Y không nghe thấy nàng gọi, vẫn ôm lấy cái xác. Nàng vòng ra đứng trước mặt y. Y không nhìn thấy nàng. Nàng ngồi trước mặt y, gào thét gọi tên y, y cũng không nhìn thấy, không nghe thấy. Nhìn thấy y đau khổ, trái tim của nàng đau nhói. Nhưng nàng không làm gì được. Tiểu Kiều áp tay vào má y. Y vẫn không mảy may hay biết. Cảm giác như cắt từng khúc ruột. Nàng điên cuồng gọi tên y, lẫn trong tiếng khóc nấc. Nhưng y hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của nàng. Nàng bước ra trước mặt y, cố gắng để chạm vào y, để lôi kéo sự chú ý của y. Nhưng tất cả chỉ là vô ích. Tiếng nàng gọi như tan vào trong ánh nắng cuối cùng của ngày.
Y bế tấm thân lạnh ngắt của nàng lên, rồi bước ra ngoài. Ánh sáng đã tắt hẳn, chỉ còn bóng tối âm u.