Đây là một gia đình kỳ quặc, là một quần chúng đứng xem, Kỷ Niệm Hi dễ dàng nhận ra điều đó.
Bà chủ của ngôi nhà này, mỗi ngày đều có thể moi móc ra những tiểu tiết nhỏ đến mức không thể tưởng tượng nổi của ông chủ ra để náo loạn cả lên, kể cả những chi tiết nhỏ nhặt như ông chủ lúc ngủ đá chăn, hay khi ngủ ông chủ lăn qua lăn lại, thậm chí bà chủ còn không hề kiêng kị đem những bảo vật quý báu được ông chủ trân trọng đập vụn, còn ông chủ nhà này chỉ còn biết ôm bảo bối mình yêu quý giận dỗi đi lên gác, nhưng không bao giờ dám nổi giận với bà chủ nửa câu.
Thời gian ở nhà không phải đi học hay đi làm, con trai của ông bà chủ nhà này chỉ trơ mắt đứng nhìn bố mẹ cãi cọ ầm ĩ lật tung cả phòng ốc lên mà không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Đúng là một gia đình biến thái, đây là tổng kết chung của Kỷ Niệm Hi.
Nhưng sống giữa sự biến thái đó, cô thế nhưng lại cảm thấy rất thoải mái.
Sau khi ngồi trong phòng và đánh giá trận cãi vã thứ ba trong ngày, người đang hưởng chung một không gian với cô là Kỷ Thành Minh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn cô một lần:
- Cảm thấy thật là biến thái đúng không?
Cô quay đầu, không muốn thừa nhận tâm sự của mình bị anh đoán trúng phóc.
- Có thể sinh tồn được trong một hoàn cảnh biến thái này, không biết cô có cảm thấy thành công không nhỉ?
Được lắm, Kỷ Thành Minh, anh ta chỉ cần bằng một lời thôi, đã có thể thành công đẩy cảm xúc của cô thẳng hướng một thế giới u ám.
Cái đêm ở Huy Hoàng bar hôm đó có lẽ suốt cuộc đời này cô không bao giờ có thể quên được. Giây phút đó, cô thật sự thấu hiểu người đàn ông này vô tình đến thế nào. Người xưa thường nói “Càng là nhân tài càng máu lạnh.” Nếu dùng câu nói này để nhận xét về người đàn ông trước mặt cô thì chỉ có hơn chứ không kém. Hành động của anh, không phải để khoe khoang tiền tài của mình với người khác, mà căn bản chỉ là do anh ngứa mắt, bằng phương thức này anh muốn để cô cảm nhận được anh nhất định sẽ xé nát toàn bộ tôn nghiêm của cô.
Và anh tuyệt đối có khả năng này.
Những hình ảnh mê hoặc đó không ngừng vụt lên trong đầu cô, đó là một thế giới cô chưa từng biết đến, ngoại trừ sự xa lạ và sợ hãi, còn cả sự dối trá cô luôn căm ghét, hóa ra cô vẫn luôn tự đặt mình ở một vị trí thanh cao, theo bản năng, cô luôn ngứa mắt những phụ nữ làm cái nghề này.
Vậy nên khi bị ném vào căn phòng đó, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Cô giật mình, cô nhận ra mình không hề khóc, cô còn sống. Nếu còn sống, vậy cô nhất định vì chính bản thân mình mà làm một điều gì đó.
Vào thời điểm đó, cô nhớ tới một câu chuyện ngụ ngôn. Có một cô nàng đầy mưu mô, mỗi khi đứng trước mặt người đàn ông cô yêu, cô ta luôn đóng vai là một người vợ hiền mẹ đảm. Một cô gái khác nói với người đàn ông đó rằng, anh ta đã bị lừa, cô gái đó thật ra là một con người rất giả dối ghê gớm và gian trá. Người đàn ông đó thản nhiên đáp lại cô gái kia rằng, chỉ cần cô ấy mãi mãi đối với anh như vậy, anh vẫn sẽ yêu cô ấy. Vì đóng giả quá lâu, sẽ biến thành thật.
Cô cảm thấy điều đó cũng rất giống với cô, cứ giả vờ bình tĩnh lâu, dần dần trở nên thật sự bình tĩnh.
Cô tĩnh lặng lặng lùng ngồi im tại chỗ, một lúc lâu sau, thật ra không đến 5 phút sau, nhưng cô thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, đúng là có một người đàn ông thật sự đi vào. Bộ dạng của anh ta đúng kiểu nhà giàu mới nổi, đó là ấn tượng đầu tiên đập vào mắt cô.
Gã đàn ông kia, hiển nhiên đến những nơi trăng gió như thế này để mua vui rồi.
Hắn ta đi vào nhìn cô tựa như đang đánh giá một món hàng, sau đó hài lòng gật đầu.
Cô cũng cười, cố gắng để mình nhập vai, thậm chí chủ động đi đến chỗ người đàn ông đó, vuốt ve đồng hồ của anh ta.
- Ôi, đồ này của anh thật đẹp quá.
- Thụy SĨ đấy. – Gã đó vui vẻ nhìn cô, coi như cô biết nhìn hàng.
- Vừa nhìn đã thấy ngài đây là người thành công mà.
- Tinh mắt lắm.
Cô tiếp tục cười, khi tên kia đặt tay lên người cô, cô hạ mi:
- Anh có mang áo mưa không?
- Làm sao có thể lúc nào cũng mang tùy thân những thứ như thế chứ cưng.
Gã ta không hề giận dỗi.
Cô chớp mi:
- Bình thường em cũng không bao giờ dùng mấy thứ đó khi ở cùng bạn trai em đâu…
Cô giả vờ như lỡ miệng, lấy tay che miệng.
- Bị làm sao? - Hắn bắt đầu hoài nghi cô.
- Không có gì đâu anh. – Cô chủ động cởi quần áo hắn.
Hình như hắn ta đã mất hết dục vọng ban đầu:
- Mày vừa nói bạn trai mày bị sao vậy? Nói cho rõ ràng đi, đừng có hại đời tao.
Cô cúi đầu:
- Thực ra cũng không có gì đâu, nhưng người ta chỉ nghi ngờ anh ấy mắc bệnh… ôi trước khi chết anh ta cứ điên điên khùng khùng suốt, cho nên… chỉ nghi ngờ thôi mà anh.
- Bệnh? - Gã giật mình, - Thế… Nhưng gã không nói gì thêm, chỉ nuốt nước bọt: - Đồ đàn bà chết tiệt, muốn hại chết đời tao à, còn nói không sao hết, tao thấy mày đúng là đồ bệnh hoạn mà, chắc chắn mày mắc bệnh.
Nói xong hắn lập tức lao thẳng ra ngoài.
Nếu phải so sánh với sinh mạng, tất cả đều là vô nghĩa.
Thế nhưng cô cũng chẳng thấy vui.
Hành vi đó khiến cô cảm thấy khủng hoảng và sợ hãi, hóa ra cô không thể trở thành một đóa hoa yêu kiều như Lâm Đại Ngọc chờ đợi một người anh hùng ra tay cứu giúp, cô cũng chỉ là một kẻ đầy mưu mẹo mà thôi.
Cô thấy sợ chính bản thân mình, đó không chỉ đơn thuần là một nỗi sợ.
Vậy mà khi Kỷ Thành Minh bước vào phòng, cô lại có thể đối diện với anh ta bằng một thái độ hoàn toàn thản nhiên như không hề có gì xảy ra.
Cô thừa nhận, vừa rồi cô chỉ giở trò bằng một vài mưu mẹo nhỏ, nhưng sau đó, cô lại cảm thấy mình cũng quá mưu mô, nhưng quanh đi quẩn lại cô chỉ thấy mình thật ngớ ngẩn, căn bản cô vẫn hề chưa thoát khỏi nguy hiểm. Chỉ cần Kỷ Thành Minh hắn ra lệnh, chẳng lẽ cô lại có thể cứ dùng một cái cách cũ rích đó để đối phó với vô số gã đàn ông ở đây?
Sự thật này vừa nực cười lại vừa đáng thương biết bao.
Thế nhưng Kỷ Thành Minh chỉ nhìn cô, trên khuôn mặt anh không hề xuất hiện bất cứ biểu cảm nào.
Bỗng nhiên, cô không thể hiểu nổi, Kỷ Thành Minh thật sự định làm gì cô tiếp theo đây, hai phút sau, biết đâu lại có thêm một tên khác lao vào cô, nhưng thật may, chẳng qua là do cô tự dọa mình mà thôi.
Vào lúc này, suy nghĩ của Kỷ Thành Minh cực kỳ quái dị, phải chăng anh ta thật sự thấy cô đã ngã giá, nên không còn muốn giết gà bằng dao mổ trâu, ra tay đối phó với cô nữa chăng.
Cô thật chẳng thể hiểu nổi.
Anh ta hiểu cô, anh ta đang đứng nhìn cô dùng cách của mình để đẩy lùi nguy hiểm, thế nên anh ta không ưa cô, và anh ta cũng không thèm che dấu thái độ của mình mà tỏ ra hứng thú với cô.
Vốn cô không hề có bất kỳ dự định mình sẽ làm gì, nên bây giờ, cô cũng chẳng biết mình nên làm gì.
Kỷ Thành Minh dường như đoán được suy nghĩ của cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở:
- Khi nào quay về Đông Xuyên đây?
- Tôi đánh dự tính ngày về. – Anh chớp chớp mi. – À, đúng rồi, chú thím tôi đang muốn gặp cô một lần đấy.
- Tại sao?
- Tôi nói rồi, tại vì sức hấp dẫn của cô thật kinh người, em họ tôi hình như thật sự rất vừa ý với cô đấy.
- Anh có quyền gì mà quyết định thay tôi? - Sao họ muốn gặp thì cô phải đi gặp chứ.
Anh ngồi dựa hẳn vào sofa lớn phía sau:
- Tôi để cô suy nghĩ đấy , nếu trước hôn lệ của Giang Thừa Dự mà cô nắm được người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục trong tay, nhất định cô sẽ gây lên một trận huyên náo lớn đấy, thuận tiện thị uy với Giang Thừa Dự một chút nhỉ.
Cô cười lạnh:
- Anh lúc nào cũng nhàm chán thế à?
- Tôi chỉ cảm thấy phụ nữ thường hay ghen tị, và tôi cũng cho rằng cô là một trong số đó thôi.
Cô không sao có thể phản bác, anh ta quá ác độc mà.
Đúng lúc bà Mạnh Tư Nghiên âm thầm đi tới:
- Đàn ông cũng thật là đê tiện, không vờ như không thèm ghen tuông, hình như anh ta cảm thấy không thể sống nổi thì phải.