- Anh ơi, sao tự nhiên em lại cảm thấy anh vô tình thế.
Kỷ Trừng Tâm ngồi ở hành lang bệnh viện, kín đáo nói với Kỷ Thành Minh. Trong lời nói của cô nàng không hề có chút oán trách nào, mà chỉ đơn giản là trần thuật lại những suy nghĩ trong lòng mình.
Kỷ Thành Minh chẳng còn cách nào khác, đành ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh Kỷ Trừng Tâm.
Vốn Kỷ Trừng Tâm không phải là em gái ruột thịt của Kỷ Thành Minh, cô chỉ là một cô bé được bà Mạnh Tư Nghiên nhận nuôi, nhưng mọi người trong gia đình đều chưa bao giờ coi Kỷ Trừng Tâm là người ngoài. Tình thân không phải hoàn toàn chỉ là sự rằng buộc của huyết thống. Cô nhìn người anh trai ngồi bên cạnh, trong lòng chợt trào dâng một nỗi niềm xúc động.
- Mẹ không biết có qua khỏi không đây? - Miệng cô không kìm nén nổi mà thốt lên.
Thật kỳ lạ, họ đều không lo lắng về chuyện mẹ mình sẽ có thể ra đi, mà chỉ có cùng suy nghĩ, nếu mẹ mất, không biết cha sẽ phải sống làm sao. Kỷ Thành Minh được di truyền 60% ngoại hình của cha mình, ông Kỷ Thiệu Quân, nhưng tính cách anh còn kém xa ông. Bà Mạnh Tư Nghiên hiện đang nằm bất động trên giường, còn chồng bà, ông Kỷ Thiệu Quân thì chưa từng ngừng rơi nước mắt, không hề giống chút nào với người đàn ông luôn được ca ngợi là lạnh lùng hấp dẫn.
Kỷ Trừng Tâm và Kỷ Thành Minh đều không đành lòng nhìn dáng vẻ này của ông Kỷ Thiệu Quân, nên tránh ở ngoài cửa phòng bệnh, trong lòng có phần lo lắng.
- Phải quen với việc thích ứng trong mọi tình huống đi.
Kỷ Thành Minh thản nhiên thốt ra một câu, giống như đây không phải tình trạng của gia đình anh, mà của một người hoàn toàn xa lạ.
Kỷ Trừng Tâm định nói gì đó, nhưng lại thôi. Hồi còn học trung học, trường cô cách không xa một nghĩa trang, thỉnh thoảng lại có tiếng kèn trống đưa tiễn thê lương. Không biết có phải nếu trong thành phố có người chết, người ta đều sẽ cử hành tang lễ như vậy không? Mỗi buổi đêm, khi cô đứng trên ban công, nhìn những thân nhân trong tang gia đang ngồi chơi mạt chược, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng khinh bỉ. Người thân của mình ra đi như vậy, sao họ vẫn còn tâm trạng vui chơi được thế nhỉ? Lớn hơn một chút, cô mới hiểu được rằng, tại sao cứ phải tự ép bản thân đau buồn chứ? Sinh tử là chuyện thường tình của mỗi con người, ai rồi cũng sẽ phải gặp, đến lúc rồi cũng sẽ phải đau buồn, nên không cần lúc nào cũng phải tỏ ra thương tiếc để thể hiện niềm tôn kính với tất cả những người đã khuất.
Kỷ Trừng Tâm không hiểu bây giờ Kỷ Thành Minh đang nghĩ gì trong đầu, nên đành im lặng ngồi xuống.
- Mẹ thật là cố chấp. – Kỷ Thành Minh không thể hiểu nổi về chuyện tình cảm của cha mẹ mình. – Chỉ cần mẹ tình nguyện, mọi chuyện đều có thể cho qua mà.
Những từ ngữ rất đơn giản, nhưng không biết là dành để thuyết phục ai.
Bà Mạnh Tư Nghiên thật sự đúng là một phụ nữ có cá tính đáng được truyền kỳ, trong lòng Kỷ Trừng Tâm và Kỷ Thành Minh đều có chung một suy nghĩ này. Khi không khí trong nhà đang hài hòa êm đẹp, bà Mạnh Tư Nghiên có thể oai phong lẫm liệt tuyên bố rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho bố mình, vì thế trên đời này, Kỷ Thành Minh có một người bà ngoại đã mất, nhưng không có ông ngoại. Ấn tượng của Kỷ Thành Minh đối với ông ngoại mình rất ngắn ngủi, anh chỉ nhớ ông là một ông lão hiền lành. Nhiều năm nay ông Kỷ Thiệu Quân vẫn mong có thể khuyên nhủ bà Mạnh Tư Nghiên, nhưng hễ nhắc đến chuyện này bà Mạnh Tư Nghiên lại nổi giận, nên lâu dần không ai còn bàn luận về nó nữa. Trong cuộc đời mỗi con người, mỗi người thân luôn sắm một vai trò nhất định, nếu là người xa lạ trong một thời gian quá dài, sẽ mãi mãi chỉ có thể là người lạ mà thôi. Về mặt này, Kỷ Thành Minh khá giống bà Mạnh Tư Nghiên.
Chỉ có một người phụ nữ như bà Mạnh Tư Nghiên, mới có thể khiến một người đàn ông cao ngạo mắt luôn đặt trên đỉnh đầu như cha anh phải trải qua không biết bao phen kinh thiên động địa.
Kỷ Thành Minh kiên định với niềm tin rằng, trên thế gian này, không ai có thể kiên cường hơn mẹ mình. Ngay từ hồi nằm trong bụng mẹ, bà ngoại đã từng uống thuốc phá thai trong một thời gian dài, thậm chí đến cuối cùng bà còn tự sát, thế nhưng bà Mạnh Tư Nghiên vẫn có thể bình an chui ra từ trong bụng mẹ, thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, thậm chí khuôn mặt còn già dặn hơn những đứa trẻ khác, chỉ có thể nói rằng bà Mạnh Tư Nghiên sống quá kiên cường, ương ngạnh.
Thậm chí bác sĩ đã từng nói rằng bà Mạnh Tư Nghiên không thể có con, thế nhưng bà vẫn sinh hạ Kỷ Thành Minh.
Kỷ Thành Minh vẫn nhắm chặt hai mắt, ông Kỷ Thiệu Quân vừa từ trong phòng bệnh bước ra, trên khuôn mặt ông vẫn đầm đìa nước mắt, nhưng đã lấp lánh nụ cười.
- Mẹ con đã tỉnh rồi. – Không tự giác, giọng ông khàn khàn.
Kỷ Thành Minh dẫn Kỷ Trừng Tâm đứng dậy đi vào:
- Cha, cha về nhà nghỉ ngơi một lúc đi.
- Cha không sao. – Ông Kỷ Thiệu Quân dường như hơi ngượng ngùng, phất tay: - Mau vào gặp mẹ con đi, bà ấy nhớ con lắm đấy.
Kỷ Thành Minh bước vào phòng bệnh, Kỷ Trừng Tâm do dự mãi không dám vào theo, hình như bà Mạnh Tư Nghiên có chuyện gì đó muốn nói riêng với Kỷ Thành Minh.
Bà Mạnh Tư Nghiên vẫy tay gọi Kỷ Thành Minh:
- Lúc mẹ đã chuẩn bị qua cầu Nại Hà, mẹ còn tưởng, cả đời này mẹ chẳng còn gì phải nuối tiếc nữa, nghĩ đi nghĩ lại đều không có. Cuối cùng mẹ mới nhớ ra, con trai mình vẫn chưa kết hôn.
Kỷ Thành Minh nắm tay mẹ, nụ cười trên khuôn mặt anh thật bất đắc dĩ:
- Lần sau mẹ đừng dọa mọi người nữa, mẹ xem, cha bị mẹ tra tấn thành cái dạng gì rồi.
- Ông ấy đáng bị như vậy. – Bà Mạnh Tư Nghiên khẽ cười, là một phụ nữ đã ngoại ngũ tuần, bà vẫn có thể nở một cười vô cùng quyến rũ, chỉ có thể nói rằng Thượng Đế quả thật bất công. – Thật may là con không giống lão yêu quái đó, nếu không không biết cái nhà này còn loạn đến mức nào.
- Mẹ cũng biết thế cơ à? – Kỷ Thành Minh trợn mắt, trong nhà anh mỗi ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn, ầm ĩ là chuyện thường như cơm bữa.
Bà Mạnh Tư Nghiên lắc đầu, bà không thích đề tài này:
- Cô gái mà con dắt về nhà ấy …. – Mắt bà chăm chú dõi theo cậu con trai, hi vọng có thể tìm ra một điểm khác thường. – Tư Gia đã mất nhiều năm rồi, tuy rằng mẹ rất thích con bé đó, nhưng con đâu thể cả đời cứ chôn ở một cô gái như thế chứ?
- Mẹ à, mẹ mới khỏi bệnh, nên nói ít thôi.
- Thôi đi, các con đừng coi mẹ là trẻ con nữa, con cũng lớn tuổi lắm rồi, đến lúc phải tìm vợ thôi.
- Nếu không phải như vậy, mẹ đã không cần phải giả bệnh dọa con. – Kỷ Thành Minh lắc đầu, nhìn bà Mạnh Tư Nghiên vẫn thanh thần khí sảng, tiếp tục nói: - Lần sau nếu có giả vờ, mẹ nhớ báo trước cho cha, dọa bọn con cũng chẳng sao, nhưng đừng làm cha phải đau lòng.
- Ai khiến ông ấy phải về đây mà thân thiết chứ, đáng đời.
Kỷ Thành Minh không còn gì để nói:
- Con về trước đây.
Mạnh Tư Nghiên lại gọi anh lại:
- Này, cô bé đó, nếu đúng như con nói, con thật sự không có ý gì với nó, nó tương đối hợp khẩu vị Kỳ Hiên đấy, nếu không con cứ giới thiệu cho cậu ấy đi.
Lần này Kỷ Thành Minh đi thẳng ra ngoài mà không thèm nói thêm một câu nào.
Nhận được cuộc gọi khẩn cấp của Kỷ Trừng Tâm, anh lập tức trở về, nhưng vì thái độ lạnh nhạt của Kỷ Niệm Hi, anh liền đưa cô theo đến đây, vậy mà không biết đã kéo theo biết bao nhiêu phiền toái. Anh chỉ cảm thấy rằng, cứ nên mang theo Kỷ Niệm Hi bên cạnh, để tránh cho cô có cơ hội tiếp xúc với Giang Thừa Dự.
Người của anh từng thông báo với anh, mấy năm nay, Giang Thừa Dự chưa từng ngừng tìm kiếm Kỷ Niệm Hi.
Trò chơi này, ngày càng trở nên thú vị hơn.
Vốn anh chưa bao giờ đặt Kỷ Niệm Hi vào vị trí quan trọng, thật không ngờ mẹ anh đã nhiều chuyện đến vậy.
Vừa ra khỏi bệnh viện, anh đã nhận được điện thoại của chú thím mình, thế nhưng toàn bộ cuộc gọi của ông Lục Tử Chiếu và bà Nghê Vân Hiên chỉ xoay quanh về người đẹp anh mang về, xem ra lần này hẳn Lục Kỳ Hiên đã thật sự động lòng rồi.
Vì không muốn đưa Kỷ Niệm Hi thẳng đến bệnh viện, nên anh đưa cô về biệt thự, nhưng vừa vào đến cổng đã gặp ngay Lục Kỳ Hiên, nên mới biến thành tình trạng này.
Vừa về đến biệt thự, quản gia đã thông báo Kỷ Niệm Hi bị mẹ anh gọi ra ngoài.
Chân trước anh vừa ra khỏi bệnh viện, chân sau mà bà Mạnh Tư Nghiên đã gọi Kỷ Niệm Hi đến, bảo sao lúc cha say rượu từng nói rằng, trên đời này, ông chưa từng gặp người phụ nữ nào thủ đoạn bằng bà Mạnh Tư Nghiên.
Tại bệnh viện.
Sức khỏe của bà Mạnh Tư Nghiên quả thật không tốt lắm, nhưng vẫn không quá nghiêm trọng, chẳng qua là bà muốn dọa chồng mình một phen, để cho cuộc sống có thêm chút màu sắc, nếu có thể nhân tiện, bà cũng muốn dùng phương thức “di ngôn” để giải quyết luôn vấn đề đại sự của con trai mình. Đáng tiếc, con trai bà quá thông minh, lại không hề nhiều chuyện, vở diễn chưa kịp công chiếu đã tan rã, chẳng còn ý nghĩa.
Bà Mạnh Tư Nghiên nhẹ nhàng cười, con trai bà rất ít khi có quan hệ với phụ nữ, vì vậy người con gái duy nhất là Hướng Tư Gia liền trở nên đặc biệt. Thật ra, bà từng nghĩ, có lẽ vì trên mọi phương diện Hướng Tư Gia đều phù hợp với tiêu chuẩn của con trai bà, đồng thời con bé cũng vừa đủ thông minh để biến thành một người không thể thay thế. Nhưng nếu như sau này xuất hiện một cô gái thích hợp hơn, liệu con trai bà có thể tiếp tục không thay lòng đổi dạ ?
Bà Mạnh Tư Nghiên từng áp dụng suy nghĩ này đối với chồng mình, đáp án là có, chính miệng ông Kỷ Thiệu Quân từng nói: “ Bất kể trước đây tôi từng gặp ai, một khi đã gặp bà, nhất định sẽ chết trong tay bà.”
Nhưng nếu áp dụng đối với Kỷ Thành Minh, bà lại không dám chắc chắn, tầm mắt của Kỷ Thành Minh quá hẹp, nên rất khó để nhìn thấy được người kế tiếp.
Bà thở dài, lắc đầu:
- Cháu không thông minh bằng Hướng Tư Gia, vào những thời điểm như thế này, không phải đáng lẽ cháu nên lấy lòng ta sao?
Kỷ Niệm Hi sửng sốt:
- Nếu không lấy lòng thì sẽ có hậu quả gì?
- Ta nhất định sẽ không để con ta ở bên cháu.
Cô mỉm cười:
- Cầu còn chẳng được.
Bà Mạnh Tư Nghiên cũng cười:
- Đây mới là tính toán thật sự của cháu.
- Cháu chỉ im lặng muốn biết suy nghĩ của bác thôi, thật sự, cháu chẳng nghĩ gì.
Thái độ của cô rất thành thật.
Bà Mạnh Tư Nghiên tỏ ra bất đắc dĩ:
- Tên của cháu bây giờ là của con gái bác đấy, xin hãy biết quý trọng.
Đứa trẻ đó chưa được ra đời đã bị xóa bỏ. Vì người nối dõi cho ông Kỷ Thiệu Quân, bà kiên trì sinh hạ Kỷ Thành Minh, nhưng vì muốn được sống, bà lại một lần nữa kiên định giết chết đứa con gái ngoài ý muốn này từ trong bụng mẹ. Hóa ra là sau khi đạt được nguyện vọng, bà vẫn sợ chết.
Kỷ Niệm Hi cảm thấy không biết nói gì.
- Tự nhiên ta cảm thấy rất thích cháu, hay là làm con gái ta đi.
Cô càng khó chịu.
- Không thích hả? - Bà Mạnh Tư Nghiên càng hỏi: - Hay là làm con dâu ta nhỉ?