Theo thói quen đối tốt với nàng, lòng hắn trông mong nhiều năm như vậy, nhưng quay đầu lại đổi được một kết cục như vậy.
“Cũng được!” Một tiếng than dài, nói. “Ánh Nhi muội nói rất đúng! Có lẽ làm huynh muội tốt hơn, như vậy muội cũng có một lý do để thân thiết với ta, còn có một lý do vĩnh viễn không bao giờ biến mất. Ánh Nhi muội nhớ kỹ, bất kể đi tới chân trời góc biển, nhớ rằng muội còn có người thân.”
Vệ Lai rưng rưng gật đầu, vùi đầu vào ngực Hoắc Thiên Trạm, lần đầu ôm thản nhiên như thế.
“Ca ca!” Cô gọi hắn, “Ca ca!”
Hai tiếng gọi, nước mắt của mình không thể khống chế được nữa.
Kiếp trước cô từng có người thân, sau lại mất đi, không còn ai để gọi thân thiết như vậy.
Đời này, cô hạnh phúc.
“Ca ca! Ánh Nhi đồng ý với huynh, về sau bất kể đi tới đâu, cũng sẽ báo bình an. Ánh Nhi đồng ý với huynh, dù muội ở đâu, mỗi năm mười lăm tháng tám muội cũng sẽ về thăm huynh, còn có... chị dâu!”
“Muội đấy!” Hoắc Thiên Trạm ôm thật chặt người trong ngực, một tay yêu thương vuốt tóc nàng, “Nếu Thuần Vu Yến nghe thấy muội gọi một tiếng chị dâu, không biết sẽ vui vẻ đến mức nào.”
“Ca ca!” Nàng chui khỏi ngực hắn, “Ca ca, Yến Yến rất tốt, huynh không thể phụ nàng ấy. Tuy nói làm Hoàng Đế có cả đám phi tần, nhưng chỉ có nàng ấy là người kết tóc cùng huynh, huynh phải đối xử tốt với nàng!” Thấy Hoắc Thiên Trạm lại muốn nói gì đó, nàng giành nói trước. “Muội hiểu, Yến Yến cũng nói với muội, hôn nhân của hai người gắn liền với chính trị. Nhưng dù ước nguyện ban đầu có thế nào, kết cục cuối cùng vẫn là nàng yêu huynh. Ca ca, được yêu thật tốt! Nàng yêu huynh trọn vẹn, huynh tội gì còn so đo nhiều như vậy?”
Hoắc Thiên Trạm ngửa đầu, trầm tư một lúc lâu, nhưng vẫn thua giữa đống lý lẽ của Vệ Lai.
Vì vậy hắn nói.
“Muội nói đúng! Dù ước nguyện ban đầu là gì, cuối cùng vẫn là yêu.”