“Vậy sao...” Hắn cười khổ, “Thì ra nàng thật sự có ý định biến mất từ đây, xem ra không nhận muội muội này, ta sẽ mất nàng vĩnh viễn.”
Nói xong, không đợi Vệ Lai đáp lại, tự dời mắt về phía phong thư. Hình như muốn nhanh chóng biết sự thật, hắn cảm thấy thay vì phỏng đoán và chờ đợi, không bằng công bố sớm chút, tâm phiền ý loạn cũng giảm đi nhiều.
Phong thư không dài, nhưng chuyện xưa lại nói rất đầy đủ. Hoắc Thiên Trạm buồn bực nhưng lại rất tỉnh táo đọc hết, lại từ tỉnh táo thấy bình thản như nước.
Cuối cùng nở cười.
“Nàng đoán đúng rồi!” Hắn trả phong thư đang cầm trong tay cho Vệ Lai, “Có muốn tự mình đọc không?”
Vệ Lai lắc đầu, “Không đọc. Nói ta đoán đúng rồi, đọc nó còn có ý nghĩa gì nữa.”
“Không muốn biết chuyện xưa giữa mẫu thân của nàng và phụ thân của ta sao?”
“Không phải nhi nữ tình trường, không phải một sự chờ đợi dài đằng đẵng, thì chính là một cuộc phong lưu bên ngoài của Hoàng Đế, có gì hay mà nhìn.”
Nàng nhận lấy giấy viết thư, trực tiếp đến chỗ cây nến đốt.Tận khi đốt gần đến tay, Hoắc Thiên Trạm mới dập ngọn lửa.
“Đồ điên!”
Nàng không nói.
Hắn tiếp tục nói.
“Phụ hoàng đến Tộc Nhu Thiên tế trời, vừa thấy đã yêu mẫu thân nàng. Lúc hắn đi mẫu thân nàng đã mang thai nàng, phụ hoàng để lại khóa vàng, nói đợi sau khi về cung sẽ sai Lễ Bộ lấy bà ấy, cho bà ấy một thân phận. Nhưng không biết vì sao sau khi phụ hoàng trở về cung lại không có tin tức gì, bụng mẫu thân nàng càng ngày càng rõ, người trong tộc đồn đãi linh tinh. Vì vậy Tộc Trưởng bây giờ của Tộc Nhu Thiên liền lấy bà ấy, gánh lấy cái oan này thay phụ hoàng ta. Sau này... Thì có nàng.”
Vệ Lai hừ nhẹ, quả nhiên nàng không đoán sai chút nào, quả nhiên là một đoạn tình phong lưu không có kết quả.
“Không trách được Lão Tộc Trưởng lại dặn ta không được gả vào Hoàng Gia. Hoắc Thiên Trạm, người Hoàng Gia các ngươi thật đúng là...”
“Chẳng liên quan đến ta!” Hắn giơ giơ tay, “Ánh Nhi, chuyện này chẳng liên quan đến ta, ta đối với nàng...”