Sau khi trải qua sự kiện này, Vũ Văn Hiên cũng không còn tâm tình du sơn ngoạn thủy nữa, mang theo quần thần kết thúc qua loa hành trình lần tế thiên này. Trở về theo đội ngũ, đột nhiên nhiều hơn một khối thiên thạch vô cùng lớn.
Xe ngựa của bọn Vũ Văn Tinh theo thường lệ rơi vào phía sau cùng, Bạch Tiểu Thố bị trọng thương chưa lành, miễn cưỡng tựa ở trong lồng ngực Vũ Văn Tinh nhắm mắt dưỡng thần. Xe ngựa lắc lư làm nàng khó chịu mở hai mắt ra, nghi hoặc nhìn sắc mặt không tốt của một Vương Gia nào đó.
"Vương Gia phu quân, chàng làm sao vậy, có phải có người chọc chàng tức giận không?"
Nếu không, sắc mặt của hắn làm sao sẽ khó coi như vậy đây?
"Không có việc gì, ngươi ngủ đi, Bạch Tiểu Thố!" Nghe vậy, Vũ Văn Tinh cúi đầu, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thố ở trong trong lòng hắn. Sự ngây thơ trong sáng trong đôi mắt kia nhất thời làm lo lắng trong lòng hắn biến mất không ít, ngón tay thon dài của phái nam yêu thương lướt nhẹ một vài sợi tóc rơi trên trán Bạch Tiểu Thố, sắc mặt Vũ Văn Tinh có chút hòa hoãn.
Vì sao hoàng huynh phải hoài nghi hắn, hắn cũng không có dã tâm gì! Hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Chức Vương gia này của hắn trôi qua cũng không quá tiêu diêu tự tại, giang sơn lại lớn như thế, hắn cũng không lạ gì.
"Vương Gia phu quân, chàng xem chàng rõ ràng là rất không vui vẻ mà!" Bạch Tiểu Thố cong môi chắc chắn nói: "Mỗi lần chàng tức giận đều sẽ nghiêm mặt, bộ dáng kia không biết có bao nhiêu dọa người đâu!"
Nàng giống như không trêu chọc hắn tức giận đi?
"Thật sao?" Trong nháy mắt Vũ Văn Tinh có một chút mê mang, ngón tay thon dài dọc theo khuôn mặt của Bạch Tiểu Thố di chuyển xuống, cho đến khi trượt tới trên bả vai mảnh khảnh của nàng, tự lẩm bẩm "Bạch Tiểu Thố, vì sao ngươi. . . . . ."
Vì sao có thể nhìn ra hắn không vui, vì sao có thể làm cho hắn cảm giác những tâm tình rất phức tạp mà hắn chưa bao giờ có kia, vì sao. . . . . .
"Đúng vậy đó, từ khi biết chàng tới nay, ta còn chưa từng thấy chàng cười đâu, ta chưa bao giờ thấy qua nụ cười phát ra từ nội tâm của chàng!" Bạch Tiểu Thố mềm mại, đầu nhỏ không an phận tựa vào ngực Vũ Văn Tinh. Một đôi mắt to long lanh trong suốt tràn đầy sầu não "Chỉ có những người không vui vẻ mới không biết cười, Vương Gia phu quân, chàng rất không vui sao!"
Một người không vui vẻ mới có thể cả ngày kéo căng gương mặt, hành hạ người khác, cũng để cho người khác không vui vẻ, như vậy trong lòng hắn mới có một tia an ủi. Có lẽ chính vì như vậy, nên cái tên Vương Gia biến thái này mới có thể biến thái như vậy!
"Bạch Tiểu Thố!" Từng câu từng chữ mà Bạch Tiểu Thố nói ra đều là cấm kỵ trong nội tâm của Vũ Văn Tinh. Hắn có phẫn nộ một chút, nhưng nhiều hơn nữa là sự rung động mãnh liệt như thủy triều. Lần đầu tiên, hắn có một cổ kích động vội vàng, muốn ôm chặt Bạch Tiểu Thố vào trong ngực của mình, hung hăng dung nhập vào tận trong xương máu của mình, không bao giờ phân ly nữa.
Hai tay không ý thức được mà dùng lực, Vũ Văn Tinh ôm Bạch Tiểu Thố thật chặt, tựa như lấy được một bảo bối trân quý nhất thế gian, không bao giờ muốn buông tay nữa.
"Vương Gia phu quân. . . . . ." Bạch Tiểu Thố muốn giãy giụa, bởi vì Vũ Văn Tinh ôm nàng quá chặt, làm nàng suýt nữa hít thở không thông.
Sao cái tên Vương Gia biến thái này mỗi lúc lại là một bộ dạng khác, thật kỳ quái!
"Bạch Tiểu Thố, câm miệng cho Bổn vương, ngươi ngoan ngoãn ngủ đi!" Những cảm xúc tràn đầy trong nội tâm Vũ Văn Tinh, làm hắn chỉ muốn hưởng thụ những rung động và cảm động trong thân thể một lúc thôi. Nhưng Bạch Tiểu Thố lại om sòm phá hư không khí, thoáng chốc lại làm gương mặt tuấn tú của hắn trở nên đen như mực, hé mắt hung dữ rống lên với nàng.
Con thỏ ngu xuẩn, ngươi chỉ biết sát phong cảnh thôi!
Bị rống lên, Bạch Tiểu Thố ủy khuất chu lên cái miệng nhỏ nhắn, một cặp móng bất bình cào cào trước ngực Vũ văn Tinh cho hả giận.
Nàng nơi nào lại chọc tới hắn, hắn chỉ biết hung dữ với nàng. Hừ!
"Bạch Tiểu Thố, nếu ngươi cào nữa, bổn vương liền sai người giẫm lên móng vuốt của ngươi!" Trước ngực bị gãi nhẹ nên có cảm giác nhột, làm giọng nói Vũ Văn Tinh khàn khàn, trong mắt phượng như mặc ngọc mơ hồ thấm ra một ngọn lửa tối tăm.
Con thỏ ngu xuẩn đáng chết, nàng không thể an phận một chút được ư? Không nên. . . . . . nhất định ép ra lửa dục hắn!
"Hừ!" Lúc này Bạch Tiểu Thố thật sự tức giận, dùng sức tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Vũ Văn Tinh, bò sang nệm êm lười biếng nằm.
Vương gia thối, ngươi mặt lạnh một mình đi, bản cô nương không nghĩ để ý đến ngươi nữa, hừ hừ!
Nếu sư phụ thối ở chỗ này, hắn nhất định sẽ không để cho Vương Gia biến thái khi dễ nàng, đồ đệ bảo bối của hắn đâu, chỉ có sư phụ thối là thương nàng nhất!
Đối mặt với sự chạy trốn của Bạch Tiểu Thố, Vũ Văn Tinh nể tình trên lưng nàng có thương tích, không thèm tính toán với nàng. Nếu không đã sớm bắt nàng tới, hung hăng đánh một trận lên cái mông nhỏ đó rồi.
Mà Phi Hoa Ngọc bị Bạch Tiểu Thố nhắc đến, giờ phút này đang ngồi chung với Mạc Thanh ở trong một chiếc xe ngựa khác.
Mạc Thanh là tới giám thị Phi Hoa Ngọc, đây đương nhiên là ý của Vũ Văn Tinh. Ai kêu một sư phụ không biết xấu hổ ở trên đường đối chọi với hắn, có kinh nghiệm lần trước nên lần này trở về, Vũ Văn Tinh kêu Mạc Thanh chuẩn bị nhiều thêm một chiếc xe ngựa, đá Phi Hoa Ngọc chướng mắt vào trong chiếc xe ngựa này.
"Mạc Thanh, ngươi nói Vương Gia nhà các ngươi cũng quá thất đức đi, Tiểu Thố nhi trên người bị thương, ta phải nên ở bên cạnh nàng để chăm sóc nàng chứ! Vì sao nhất định bắt ta ngồi chung xe ngựa với ngươi?"
Phi Hoa Ngọc hai chân bắt chéo dựa nghiêng ở trên nệm êm, híp con ngươi dài nhỏ lại, cười đến phong lưu mị hoặc "Mạc Thanh, nếu không chúng ta thương lượng đi, ngươi đi nói với Vương Gia nhà các ngươi một chút, xe ngựa này ta ngồi không được thoải mái, để cho ta ngồi trong xe ngựa của hắn đi."
Vũ Văn Tinh, ngươi cho rằng đá văng ta đi, thì có thể vô tư rồi sao?
Vậy ngươi vui mừng quá sớm rồi!
"Sư phụ, Vương gia nhà ta sẽ thay ngài chăm sóc tốt vương phi. Ngài cũng đừng lo lắng quá, cứ thả lỏng đi, xe ngựa này không hợp với vương gia. Nếu ngài không hài lòng, ta liền đi xin phép Vương Gia, đổi cho ngài một chiếc xe ngựa tốt hơn được không?" Mạc Thanh cười nhạt, ôn tồn mở miệng nói, lại làm khuôn mặt tươi cười của Phi Hoa Ngọc nhất thời lạnh xuống.
Ngươi được đấy Mạc Thanh, ngươi tuyệt đối là một con chó do Vũ Văn Tinh nuôi, gọi có một cái có thể biến thành chó cắn người!