Quần thần rối rít dùng ống tay áo che kín khuôn mặt của mình khỏi thời tiết kỳ quái ở chỗ này, than vãn tại sao thời tiết ở đây lại đột nhiên thay đổi liên tục như vậy.
Cấm vệ quân vây Vũ Văn Hiên lại ở giữa, mọi người rút kiếm ra, trận địa sẵn sàng đón quân địch .
Vũ Văn Tinh cũng bảo hộ ở trước mặt của Vũ Văn Hiên, thay hoàng huynh mình chặn lại hơn phân nửa bão cát.
Thời tiết tựa hồ không phải điềm báo tốt, chẳng lẽ sẽ có tai nạn gì đó sắp phủ xuống sao?
Trong lòng của Vũ Văn Tinh mơ hồ có chút lo lắng.
"Mau nhìn, trời giáng dị tượng!" Cũng không biết là người nào kêu một câu, những người khác rối rít nhìn vào phương hướng hắn chỉ.
Chỉ thấy trên bầu trời đen nhánh, có chín ngôi sao lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi liên kết thành một đường thẳng, trong đó ngôi sao Tử Vi Tinh có ánh sáng chói mắt nhất.
"Tại sao Tử Vi Tinh lại sáng rỡ như thế, chẳng lẽ thiên hạ này muốn. . . . . ." Nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ như vậy, mọi người rối rít cúi đầu xuống bàn luận xôn xao, trên mặt của mỗi người thần sắc nặng nề.
Từ xưa tới nay Tử Vi Tinh đều là tượng trưng cho Đế Vương, cảnh tượng hôm nay thật sự là làm người ta khó có thể chịu đựng nổi. Mỗi khi Tử Vi Tinh phát ra ánh sáng sáng nhất, thì không khỏi đại biểu sắp có một người Đế Vương mới phải xuất hiện.
Vũ Văn Hiên cũng nặng nề nhìn dị tượng đó, trong lòng càng thêm lo lắng.
Sẽ không, làm sao hắn sẽ đánh mất giang sơn của mình chứ?
"Hoàng thượng, không được! Thật giống như có thứ gì đó từ trên trời rớt xuống, chúng ta phải nhanh chóng rời đi nơi nguy hiểm này!" Đột nhiên, trên bầu trời một ngọn lửa bùng cháy rực rỡ, thẳng tắp bay tới phía Vũ Văn Hiên và bọn họ bên này. Vũ Văn Tinh cũng không dám có bất kỳ trì hoãn nào, kéo tay của hoàng huynh mình vận khí chạy xuống núi.
Những người khác thấy thế, rối rít chạy trối chết xuống núi theo.
Chờ sau khi tất cả mọi người đều an toàn, trên lưng chừng núi đột nhiên truyền đến “bùm” một tiếng nổ, một đoàn lửa trời giáng xuống nhân gian, đốt sạch tất cả cây cối xanh um tươi tốt ở vùng phụ cận
"Hoàng thượng, trời giáng dị tượng, e rằng có dấu hiệu không may, bọn hạ thần xin hoàng thượng nhanh chóng trở về triều!" Một đám đại thần đồng loạt quỳ rạp xuống trước mặt của Vũ Văn Hiên, khẩn cầu.
Đây chỉ sợ là sắp thay người lãnh đạo rồi!
"Không vội, trẫm muốn đi lên xem một chút, trời cao giáng dị tượng xuống là cho trẫm phúc hay họa đây!" Dị tượng như thế, Vũ Văn Hiên tất nhiên không thể cái gì cũng không nhìn liền chạy trở về. Ngược lại, hắn muốn đi lên xem cho rõ, trời ban cho hắn đến tột cùng là phúc hay là họa.
"Hoàng thượng. . . . . ." Chúng quần thần không khuyên nổi Vũ Văn Hiên, chỉ có thể cùng đi lên với hắn.
Đến giữa sườn núi, một khối thiên thạch vô cùng lớn đập ra trên đất một cái hố rất lớn, mà khối thiên thạch đó lại đang an tĩnh nằm ở trong cái hố đó.
"Khâm thiên giám¬(*), khanh qua nhìn thử một chút đi!"
"Dạ, vi thần tuân chỉ!"
Khâm Thiên Giám đã lớn tuổi, run rẩy đi từng bước tới tra xét, ngón tay già nua xoa nhẹ lên tảng đá nóng, vuốt ve qua lại.
Đột nhiên, nơi được ông ta vuốt ve trên tảng đá, dần hiện rõ ra một kiểu chữ kỳ lạ.
"Mấy người các ngươi tới đây đi!" Phát hiện mới lạ như vậy làm cho khâm thiên giám cực kỳ kích động, thiếu chút nữa nước mắt của lão đã tung hoành khắp nơi, vội gọi mấy thị vệ đi qua cùng nhau giúp một tay.
Hắn chưa từng gặp qua thiên thạch nào có kiểu chữ kỳ lạ như thế, lần dị tượng này hoàn toàn có thể ghi vào sử sách, lưu danh thiên cổ!
Thời gian không quá một nén nhang, trên thiên thạch khổng lồ xuất hiện toàn bộ bốn dòng chữ.
“Tử Vi Tinh xuất hiện
Thế gian thay đổi
Một buổi sáng thay Đế
Tinh Nguyệt đồng huy”
Vũ Văn Hiên nhìn bốn dòng chữ này, trong phút chốc sắc mặt biến đổi.
Chuyện này. . . . . . Đây có phải biểu thị vị hoàng đế như hắn sẽ không làm được bao lâu nữa?
Tử Vi Tinh xuất hiện, thế gian thay đổi, một buổi sáng thay Đế, Tinh Nguyệt đồng huy, Tinh Nguyệt đồng huy. . . . . . Tinh Nguyệt. . . . . . Tinh Nguyệt. . . . . .
Vũ Văn Hiên ở trong lòng nỉ non lặp lại một hàng chữ cuối cùng, bỗng nhiên hoảng hốt quay đầu trừng mắt nhìn vẻ mặt trầm tư của Vũ Văn Tinh.
Trong tên của Cửu vương đệ không phải có một chữ Tinh sao? Trời cao chẳng lẽ là đang nhắc nhở hắn, cuối cùng có một ngày Cửu vương đệ sẽ thay thế hắn, ngồi lên hoàng vị vốn thuộc về hắn sao?
Không riêng Vũ Văn Hiên có ý tưởng gán ghép miễn cường này, quan viên ở chỗ này cũng có ý tưởng giống vậy, ngay cả chính Vũ Văn Tinh cũng có ý nghĩ như vậy.
Đây là ý trời hay là do người làm ra, chẳng lẽ là có người cố ý bày ra một màn này để hãm hại hắn sao?
Vũ Văn Tinh biết rõ kẻ thù của mình không ít, loại chuyện vu khống hãm hại này cũng không phải là không có khả năng là do kẻ thù của hắn làm.
"Cửu vương đệ, đệ xem bốn dòng chữ này nên giải thích như thế nào?" Vũ Văn Hiên âm thầm thu lại kinh hãi của mình, giọng nói bình thản hỏi Vũ Văn Tinh.
Từ xưa Đế Vương có nhiều bệnh đa nghi, phàm là gặp phải chuyện được trời cao đưa cho lời nhắc nhở này, cũng không thể không có chuyện gì xảy ra. Dù là huynh đệ ruột cùng mẹ với mình, cũng khó tránh khỏi sinh ra tâm tư khúc mắc.
Hoàng quyền hấp dẫn lớn hơn tất cả, nhất là gia đình vô tình của đế vương.
"Hồi bẩm hoàng thượng, thần cho là mấy câu nói đó cũng không có nghĩa gì đặc biệt, chỉ là trời cao lấy phương thức như thế hạ xuống lời chúc phúc, phù hộ Phượng Dực quốc ta quốc thái dân an!" Vũ Văn Tinh chắp tay hồi đáp, trong đôi mắt lạnh lùng cũng có nhưng tâm tư khác.
Chỉ là một tảng đá, bốn dòng chữ, liền khiến hoàng huynh nổi lên lòng nghi ngờ đối với hắn, cuộc sống sau này của hắn sợ rằng sẽ không dễ chịu rồi.
"Cửu vương đệ, đệ quả thật ăn nói rất khéo léo!" Vũ Văn Hiên mím môi cười lạnh, đối với câu trả lời của Vũ Văn Tinh càng thêm có cảm giác Cửu vương đệ mình dối trá. Nghi ngờ mới vừa nổi lên trong lòng, nhất thời biến thành ngăn cách thật sâu.
"Người tới, mang khối thiên thạch này trở về triều. Trẫm muốn nhìn một chút có đúng như lời của Cửu vương đệ nói không? Sẽ phù hộ Phượng Dực quốc ta quốc thái dân an!"
Chú thích:
(*) Khâm thiên giám:cơ quan trông nom về thiên văn và việc làm lịch của các triều đình phong kiến.