Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Đình ở Hồng Kông một tuần. Lúc sắp về cô ta lôi Mạc Tu Lăng đi dạo phố mua đồ, còn hỏi Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà thích cái gì. Mấy vấn đề này Mạc Tu Lăng đều không trả lời được, đành phải tùy tiện mua vài thứ. Vừa xuống phố hai người bọn họ đã thấy rất nhiều cửa hàng. Hồng Kông không hổ danh là mảnh đất thời thượng, cửa hàng cửa hiệu to nhỏ mọc lên san sát nhau. Mạc Tu Lăng bây giờ mới được lĩnh hội cái gì gọi là phụ nữ, vừa xuống phố trông thấy những cửa hàng này ánh mắt bọn họ đã sáng rực lên.
Cuối cùng, Diệp Tư Đình thu hoạch xong, trong tay xách theo bọc to bọc nhỏ.
Mạc Tu Lăng cũng hai tay dùng cả bốn.
Anh cảm thấy mình may mắn, vì Giang Nhân Ly không ham trò này. Có lẽ là có, nhưng anh tuyệt đối sẽ không phải là người bị hại thế này. Thực ra, cảm giác này cũng không đến nỗi khó chịu như anh tưởng, anh nhìn những thứ cầm trên tay, đột nhiên cảm thấy mình không được chủ động cho lắm.
Giang Nhân Ly mấy ngày nay đều ở chỗ của Tần Ngả Trữ nơi nào, ăn ngủ chuyện trò, cô nói rất nhiều chuyện, nói xong lại quên luôn, cũng chẳng biết mình nói cái gì. Thời gian đó cũng coi như là dễ chịu.
Tần Ngả Trữ cũng không phải là người quá bi thương, cho nên cô cũng không nghĩ quá nhiều đến chuyện đau lòng này. Cô và Giang Nhân Ly thực đúng là đôi bạn trời sinh, đều thích tự do tự tại nói chuyện phiếm. Hai người bọn họ có thể chấp nhận lôi thôi, nhưng tuyệt đốik chấp nhận dơ bẩn.
Tần Ngả Trữ chịu đựng Giang Nhân Ly làm bảo mẫu mấy ngày lúc này mới chợt nhớ ra chuyện quan trọng: “Ông xã cậu lúc nào thì về?”
Có điều nói tới nói lui, Giang Nhân Ly vẫn trở về nhà. Cũng may, nhà cửa không bụi bặm, cũng không đến nỗi một chút hơi người cũng không có. Chỉ có một chiếc áo bẩn của Mạc Tu Lăng trên sô pha. Cô tự hỏi sao lại quên mất không giặt chiếc áo này, suy nghĩ một lát, cô quyết định mang đến tiệm giặt là.
Vừa mang đến tiệm giặt, cô liền trông thấy xe của Mạc Tu Lăng đang chạy đến. Cô vẫy tay, làm như đang gọi taxi.
Mạc Tu Lăng dừng xe trước mặt cô, đợi cô lên xe mơi mở miệng: “Từ đây về nhà chỉ mất hai phút. Từ khi nào em đã tiết kiệm cả hai phút đồng hồ thế?”
“Chẳng phải anh nói thời gian cũng là tiền bạc sao?”
“Mạc Tu Lăng, đừng có ra vẻ anh rất hiểu rõ em như thế.” Giang Nhân Ly bĩu môi, “Không phải chỉ là đi nhờ xe thôi sao, anh sao phải đến mức như vậy?”
“Không đến mức, chỉ là mỗi lần dừng xe ở mấy chỗ dốc thế này, cũng phải mất năm hào tiền dầu mỡ.”
Giang Nhân Ly tức giận, cô đưa tay ra xòe trước mặt anh: “Vừa rồi đi giặt áo cho anh, hết một trăm đồng, anh đưa trả em 99 đồng 5 hào. Lộ phí thì thôi đi, em không tính toán với anh.”
Mạc Tu Lăng dường như nghe được truyện cười. Anh đút tay vào túi áo rút ra một vật đưa cho cô: “Nhân tiện trả em lộ phí luôn.”
Giang Nhân Ly bĩu môi. Là một chiếc vòng tay, kiểu dáng không cầu kỳ, nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt, có nhiều hình lá phong xếp chồng lên nhau, nhìn không đến nỗi quá đơn điệu. Cô thích đồ trang sức có trong lượng, vòng tay thì thích kết cấu nhiều tầng. Cô tin chắc là Mạc Tu Lăng không biết sở thích của cô, những lại có thể mua thứ rất hợp ý cô. Cô bĩu môi: “Đây là tiền trả của anh sao? Thật là không có thành ý.”
Mạc Tu Lăng nhìn cô, “Em không thích?” Dường như có chút mất mặt, anh phẫn nộ: “Sớm biết vậy đã không mua, thật là mất thời gian tìm.”
Giang Nhân Ly bật cười: “Được rồi được rồi, miễn cưỡng chấp nhận.”
Xuống xe, đi vào trong thang máy trong lòng cô vẫn còn đang mải mê suy nghĩ chuyện chiếc vòng tay, mãi cho đến khi ra khỏi thang máy, cô mở miệng: “Vì sao đột nhiên mua vòng tay cho em?” Trong ánh mắt cô hiện lên vẻ tò mỏ, càng giống như hoài nghi.
“Lại gì nữa?”
“Vô duyên tặng quà, không gian thì cũng là trộm. Anh đã làm gì có lỗi với em, nếu thành khẩn khai báo em sẽ khoan hồng.”
Mạc Tu Lăng cướp lại chiếc vòng: “Đưa anh.”
“A! Không được.” Giang Nhân Ly cười: “Trên này có đính bảy hột xoàn đó. Rất quý.”
“Giang Nhân Ly, em từ bao giờ lại trở nên tầm thường như vậy?”
“Hoá ra anh trước đây vẫn nghĩ em rất tao nhã?”
Mạc Tu Lăng không để ý tới cô. Được rồi, cô thừa nhận, là cô cố ý. Hơn nữa, cái cố ý này hiệu quả cũng không tệ lắm. Chí ít có thể khiến cho tâm tình thoải mái. Thật hiếm có cơ hội như thế này!
Anh tắm rửa xong, cô cho hết quần áo của anh vào máy giặt.
Lúc anh đi ra tóc còn rất ướt và rối, giống như con nhím vậy. Cô cứ như vậy nhìn anh.Thực ra, ngày ngày nhìn thấy người đẹp trai như vậy cũng chẳng khác nào nhìn một người qua đường. Cô nghĩ nếu như Giang Nhân Đình say đắm anh như vậy, thì trên người anh chắc hẳn là phải có mị lực phi thường mới đúng, nhưng vì sao cô chẳng hề phát hiện lấy một chút?
“Đừng có nhìn anh như thế, giống như là nghiên cứu động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng vậy.” Mạc Tu Lăng cầm khăn lau đầu.
Cô đi lên trước, ánh mắt hiếu kỳ, “Bạn gái trước của anh diện mạo thế nào?”
“Em chỉ tò mò không biết anh thích kiểu người nào thôi.”
Mạc Tu Lăng ngồi ở sô pha cười: “Anh còn tưởng rằng em sẽ nói chính là kiểu người như em chứ? Em từ bao giờ lại khiêm tốn như thế?”
Cô đá chân anh: “Nói một chút đi. Anh ở trong nước hình như không có dính dáng gì mấy chuyện nam nữ này, lúc ở nước ngoài thì sao? Nghe nói phụ nữ nước ngoài vóc dáng vô cùng nóng bỏng, vô cùng bốc lửa?”
Anh nheo mắt: “Những người anh giao lưu toàn là du học sinh.”
“Hoá ra anh đúng là có bạn gái, hơn nữa lại không chỉ có một người.” Cô cười, ngồi xuống bên cạnh anh: “Mẹ anh nói con trai bà làm gì cũng chỉ nhất nhất một điều, đã thích ai là thích cả đời. Thật đúng là nên ghi âm lời anh lại cho mẹ nghe một chút.”
Mạc Tu Lăng ném chiếc khăn trong tay, sau đó nhìn cô: “Sao giờ em lại quan tâm tới chuyện tình cảm của anh thế?”
“Cũng chỉ là em hiếu kỳ thôi!”
“Anh thấy là em đang buồn chán cực độ thì có.”
Mạc Tu Lăng bị hỏi đến phiền não: “Sớm quên mất hình dáng bọn họ gọi tên thế nào rồi. Em rốt cuộc có chịu đi ngủ hay không?”
Giang Nhân Ly nhìn anh nửa ngày, “Anh cũng không ngủ?”
Anh nhìn cô: “Mấy ngày anh không có ở nhà xem ra em rất thoải mái. Ngay cả thịt trên mặt cũng phúng phính hơn ra.” Anh vừa nói vừa dùng tay véo lên má cô, làm như chứng mình lời mình nới là thật.
Cô lập tức đứng dậy đi soi gương. Đều là do Tần Ngả Trữ, lôi kéo cô ăn quá nhiều.
Anh nhìn bộ dạng cô, khóe miệng khẽ cười, sau đó đi tới ôm cô: “Thực ra như vậy cũng tốt.”
“Ví dụ?”
Anh ôm lấy cô, bế vào trong phòng. Mãi đến khi cô bị đặt ở trên giường, cô mới hiểu được, anh đang ám chỉ cái gì. Cô phiền muộn, tạo phúc cho người khác, rõ ràng là làm tổn hại bản thân.
Giang Nhân Ly nghĩ đến một câu nói: thà rằng để người vì mình mà phục vụ, còn hơn mình phải vì người mà phục vụ.