Ai Hiểu Được Lòng Em?

Chương 44: Được mất

Trước Sau

break
Sau khi Mạc Tu Lăng đi công tác, Giang Nhân Ly cũng không cảm thấy có thay đổi gì lớn. Cô cũng không về nhà hai người, mà chuyển tới ở biệt thự nhà họ Giang. Nguyên nhân rất đơn giản, Giang Thánh Minh nhân cơ hội này muốn cô trở về Giang gia phần lớn thời gian. Thực ra Giang Nhân Ly không thích nơi này còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác, phòng khách này là bóng ma vô cùng lớn trong lòng cô. Giang Nhân Mạn cũng khó mà từ chối Giang Thánh Minh. Giang Nhân Ly xưa nay đều hiểu người chị này, nhất định là vì chuyện kia.

Thái độ của Giang Nhân Mạn đối với Bạch Thanh Hà mãi mãi làm như không thấy. Giang Nhân Ly trước đây còn dửng dưng nhưng bây giờ thì hoàn toàn lạnh lùng. Hai chị em họ sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện gì hay dây dưa việc gì với Bạch Thanh Hà.

Màn đêm vừa phủ xuống, Giang Nhân Mạn đã kéo Giang Nhân lên phòng. Giang Nhân Mạn tuy rằng sớm đã có gia đình, nhưng phòng của cô vẫn được giữ nguyên.

“Chị, có chuyện gì?”

Giang Nhân Mạn hít một hơi: “Lần trước cha phẫu thuật tim, hẳn đã cảm thấy thân thể không khỏe, đó cũng chính là nguyên nhân cha muốn em ở lại đây.”

“Chị muốn nói cái gì?”

“Cha đã biết mình không còn khỏe cho nên đã lo nghĩ đến chuyện di chúc rồi.”

Giang Nhân Ly đã đoán được suy nghĩ của chị gái. Tuy rằng công ty hiện tại là do Giang Nhân Mạn điều hành, nhưng cổ phần vẫn nằm trong tay Giang Thánh Minh. Nếu như Giang Thánh Minh không lập di chúc thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu Giang Thánh Minh đem cổ phần giao cho Bạch Thanh Hà, thì hai chị em bọn họ làm sao còn mặt mũi nào đi gặp Uông Tố Thu vẫn còn đang nằm liệt ở bệnh viện.

“Chị muốn làm như thế nào?” Giang Nhân Ly cau mày, theo như cô hiểu, Giang Thánh Minh nhất định sẽ không để cho Bạch Thanh Hà nửa đời sau phải lo chuyện áo cơm.

Giang Nhân Mạn cũng không nhẹ nhàng: “Chúng ta là chị em, tất cả mọi thứ ở Giang gia nhất chỉ cần thuộc về chúng ta, cho dù là trong tay ai cũng đều tốt. Nhưng tuyệt đối không thể để lọt vào tay Bạch Thanh Hà.”

“Em cũng nghĩ vậy. Có điều, không để cho bà ta cái gì, đó không phải là tác phong của cha.”

“Vậy chúng ta phải làm sao.”

“Chị nghĩ thế nào rồi?”

Giang Nhân Mạn lắc đầu: “Không biết, hiện tại bà ta lại đưa về một người giống Giang Nhân Đình như vậy. Cha thấy Diệp Tư Đình nhất định sẽ nhớ tới Giang Nhân Đình, như vậy khó mà tránh khỏi cha sẽ thương yêu cô ta.”

Giang Nhân Ly rất đồng ý với quan điểm này, cô nhìn trần nhà: “Chị, chuyện này chị không cần lo. Từ nhỏ quan hệ giữa em và Giang Nhân Đình đã rất mơ hồ rồi, bây giờ lại có một Diệp Tư Đình nữa. Chuyện này, vẫn nên do em tự giải quyết.”

“Em định làm thế nào?”

“Chị quan tâm tới công việc ở công ty là tốt rồi. Còn lại giao cho em. Em đảm bảo, Bạch Thanh Hà tuyệt đối sẽ không chiếm được tất cả những gì bà ta muốn. Bà ta bao năm nay chịu như vậy không phải chỉ là vì muốn bước chân vào nhà họ Giang chúng ta sao? Vậy thì để lại biệt thự lớn này bồi thường cho bà ta đi. Những thứ khác sẽ không có liên quan gì tới bà ta.”

Giang Nhân Mạn tuy rằng rất nghi hoặc, nhưng dưới đáy lòng vẫn rất tin tưởng em gái. Cô mãi mãi không thể quên được Uông Tố Thu nằm ở bệnh viện, cô nhất định phải trả mối thù này. Chỉ cần cô còn sống, cô tuyệt đối sẽ không để Bạch Thanh Hà được như ý.

Giang Thánh Minh gọi hai cô con gái xuống uống trà. Đây là loại trà cực phẩm mang từ Long Tĩnh về.

Giang Nhân Mạn và Giang Nhân Ly vội vã xuống lầu, Bạch Thanh Hà đang pha trà, động tác chính xác như một người phục vụ ở quán trà. Giang Nhân Mạn khóe miệng nhếch lên mỉa mai, sau đó mới ngồi xuống.

“Nhân Mạn, Nhân Ly, trà này đều là loại thượng hạng. Sáng nay dì các con đã dậy sớm hứng sương sớm để pha đấy.” Giang Thánh Minh nhìn hai cô con gái.

Giang Nhân Mạn cầm lấy chén trà, vừa đưa lên đến miệng liền làm rơi: “Trời ạ, nóng quá.”

Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà đưa mắt nhìn nhau. Bạch Thanh Hà vẻ mặt đáng thương, Giang Thánh Minh có chút bất đắc dĩ.

Giang Nhân Ly dưới đáy lòng thở dài một hơi: “Dì, trà này mùi rất thơm, đúng là nước sương sớm và nước giếng khác nhau một trời một vực.”

Giang Thánh Minh lúc này sắc mặt tốt hơn một chút: “Nhân Ly thích thì mau uống nhiều một chút.”

Giang Nhân Ly không nói tiếp. Sương sớm và nước trắng thì có gì khác nhau chứ, cô ghét nhất là nước trắng. Cô vừa quay đầu liền nhìn thấy cái chổi lông gà treo trên tường. Sắc mặt thoáng cái biến đổi, cô đặt chén trà xuống rồi im lặng.

Giang Nhân Mạn lúc này mới cảm thấy mình quá ngốc. Cô làm làm như vậy chỉ càng khiến cho Bạch Thanh Hà bày ra cái bộ dạng đáng thương, còn Giang Nhân Ly lại biết cách làm cho Giang Thánh Minh thấy được thua thiệt bao năm nay của cô. Quả nhiên, người đấu với người người, không thể làm như đá chọi với đá.

Bạch Thanh Hà thấy vậy liền cảm thấy không được như ý. Lúc bà ta bày ra bộ dạng đáng thương, Giang Thánh Minh tự nhiên cũng sẽ nhớ đến năm đó đã đuổi Giang Nhân Ly ra khỏi nhà như thế nào. Như vậy rõ ràng sự đáng thương của bà ta chẳng phải sẽ vô nghĩa sao.

Giang Nhân Mạn và Giang Nhân Ly đều rời khỏi biệt thự Giang gia trở về nhà riêng.

Bạch Thanh Hà nhìn Giang Thánh Minh: “Ông xem, cho dù tôi có làm gì thì hai đứa nó cũng không cảm kích.”

Giang Thánh Minh thở dài: “Chúng nó đều đã trưởng thành, đều có suy nghĩ của riêng mình.”

“Vẫn may, giờ tôi còn có Tư Đình.”

Giang Thánh Minh lắc đầu: “Nó cũng chỉ là người ngoài mà thôi.”

Bạch Thanh Hà đôi mắt tối sầm lại, như vậy thì sao mà tốt được. Nếu như Tư Đình chỉ có thể là người ngoài, thì Giang Thánh Minh tất nhiên sẽ không chia cho cô ta nửa hào. (ồ hơ hơ ^^)

***

Giang Nhân Ly vẫn chưa quay về nhà luôn, cô đi đến chỗ Tần Ngả Trữ. Vốn nghĩ rằng Tần Ngả Trữ sẽ rất vui, ai ngờ cô ta đang thất thần.

“Cậu làm sao vậy?” Giang Nhân Ly cảm thấy lại, nhiều năm như vậy, Tần Ngả Trữ gần như chưa bao giờ có bộ dạng này.

Tần Ngả Trữ lắc đầu: “Không sao, cho dù có chuyện, mình cũng không biết nên mở miệng thế nào.”

Giang Nhân Ly suy nghĩ một chút, cảm thấy là có liên quan đến Ngô Vĩnh Diễn. Quan hệ giữa Tần Ngả Trữ và Ngô Vĩnh Diễn khá phức tạp, nhưng cũng có thể nói là rất đơn giản. Bọn họ quen biết nhau từ khi năm tuổi, học tiểu học và trung học đều chung một lớp. Duyên phận như vậy đều không như người bình thường. Lên cao trung, quan hệ của bọn họ gia đình hai bên đều biết, cho tới bây giờ chỉ còn thiếu một tờ giấy đăng ký kết hôn nữa thôi.

“Cậu đừng có nói là…”

Tần Ngả Trữ nhìn Giang Nhân Ly: “Có lúc mình ước được như cậu, cho dù có chuyện gì cũng thông suốt, không bao giờ phải phiền não.”

Giang Nhân Ly lắc đầu: “Không phải, chỉ là mình đi đường tắt mà thôi, hiểu rõ bản chất mọi việc..”

“Cho nên mình mới ước được như vậy, cậu vĩnh viễn biết nên làm gì không nên làm gì.”

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Giang Nhân Ly nhìn Tần Ngả Trữ, cô cảm thấy chuyện lần này không hề đơn giản.

Tần Ngả Trữ thở dài một hơi: “Ngô Vĩnh Diễn xảy ra tai nạn xe, hiện tại đang ở bệnh viện.”

Giang Nhân Ly kinh hãi: “Vậy sao cậu còn ở đây, sao không đến bệnh viện chăm sóc cậu ấy?” Giang Nhân Ly hỏi xong liền cảm thấy có gì lạ. Bởi vì vừa rồi Tần Ngả Trữ gọi tên đầy đủ của Ngô Vĩnh Diễn, chuyện này tuyệt đốik phù hợp với quan hệ của bọn họ.

Tần Ngả Trữ lắc đầu: “Mình không đi.”

“Vậy cậu ấy bị thương nghiêm trọng không?” Giang Nhân Ly có chút lo lắng.

Tần Ngả Trữ gật đầu, rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng, nhưng bởi vì quá nghiêm trọng, cho nên anh tuyệt đối không muốn đi bệnh viện.

Giang Nhân Ly còn tưởng rằng là vì chuyện tiền thuốc men, nhưng hiện tại xem ra bên trong có ẩn tình.

Tần Ngả Trữ như mất hồn mất vía, cô chăm chú kéo tay Giang Nhân Ly: “Nếu có một ngày, người mà cậu vốn cho rằng là của cậu, nháy mắt đã là của người khác. Cậu cảm thấy thế nào?”

Giang Nhân Ly không trả lời, từ nhỏ đến lớn, cô tựa hồ cũng không đặc biệt yêu tha thiết cái gì, cho nên cũng không lo lắng có người cướp đi. Cho dù là Tả Dật Phi, cũng không phải là do người khác cướp đi. Cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lại dùng câu có duyên nhưng không có phận để tự an ủi mình.

Bây giờ, thấy Tần Ngả Trữ như vậy, cô cảm thấy rất xót xa nhưng lại không biết nói gì.

Thực ra, một tháng trước, cô có thấy Ngô Vĩnh Diễn và một người phụ nữ khác ở cùng với nhau. Bọn họ biểu hiện cũng không có gì ám muội, chỉ là rất ăn ý. Nhưng cô không nói cho Tần Ngả Trữ biết, cô tin tưởng tình cảm của Ngô Vĩnh Diễn đối với Tần Ngả Trữ. Hơn nữa là bởi vì người phụ nữ kia bị tàn tật ở chân, cô không tin Ngô Vĩnh Diễn sẽ vì một người đó mà rời bỏ Tần Ngả Trữ, có lẽ nhìn từ một khía cạnh khác, suy nghĩ của cô có chút tầm thường.

Cả đêm cô thức cùng Tần Ngả Trữ, tuy rằng Tần Ngả Trữ không nói gì, nhưng cô cũng hiểu không ít..

May ra, Tần Ngả Trữ và Ngô Vĩnh Diễn vẫn sẽ đi tới tận cùng con đường.

Đã từng thề non hẹn biển, chỉ có điều giờ khắc ấy cũng chỉ là một lời nói mà thôi. Cùng giống như giới truyền thông mỗi ngày đều nói về một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ nào đó, sau đó tin tức bọn họ ly hôn tung ra, rất nhiều người không tin, rất nhiều người mắng chửi, người hâm mộ hai bên đấu đá, công kích nhau.

Giang Nhân Ly lúc đầu cũng nghĩ đó chỉ là tin tức truyền thông, sau đó sự thật rốt cuộc được chứng minh. Cô nhớ rõ lời hứa của chàng trai kia, cho dù bạn gái anh ta có làm gì sai, có làm chuyện gì quá sức chịu đựng, anh ta cũng sẽ nguyện ý thực hiện ý muốn của cô ấy. Nhưng sự thực chứng minh, đó chỉ là lời nói mà thôi. Thử nghĩ một chút, nếu xuất hiện một người đàn ông khác nguyện ý dùng cuộc sống của mình để quan tâm tới vợ của anh ta, anh ta sẽ không bận tâm sao, sẽ làm như không thấy quan hệ giữa vợ mình và người đàn ông kia sao? Thề thốt những lời tốt cũng chỉ là ở lúc tình yêu còn đẹp, một khi tình yêu đã suy tàn thì những lời hứa hẹn ấy cũng bị mất đi.

Giang Nhân Ly không cảm thấy người đàn ông kia có gì sai. Hôn nhân giữa hai người không có chỗ cho người thứ ba giảng đạo lý. Có điều cô không hề thích nam ca sĩ kia, mặc dù cô đã từng tin tưởng cuộc hộn nhân của hắn, tình yêu của hắn.

Cho nên, đúng hay sai, ai có thể làm rõ ràng?

Giang Nhân Ly ôm lấy Tần Ngả Trữ, cô biết cô ta không ngủ. Cô vỗ tay lên lưng Tần Ngả Trữ: “Ngày mai sẽ ổn thôi, chúng ta đều phải tin tưởng.”

Bởi vì phải tiếp tục sống, cho nên sẽ phải nỗ lực, giá trị cuộc sống cũng chỉ là một cái chớp mắt lúc bình minh mà thôi.

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc