Mặc dù đều là lần đầu tiên làm sinh viên, nhưng chuyện huấn luyện quân sự thì ai cũng từng trải qua.
Hứa Kỳ Đường từ cấp hai đến cấp ba đều có huấn luyện quân sự trước khai giảng.
Mà huấn luyện quân sự thì nội dung cũng na ná nhau, tính ra còn chẳng nặng bằng mấy lần huấn luyện thể chất ở khu cắm trại nhà cô.
Dù ai cũng đã từng huấn luyện quân sự, nhưng đây là lần đầu huấn luyện ở đại học, không khí cũng khác.
Trên sân trường, không chỉ có sinh viên khoa cô, mà cả toàn bộ tân sinh viên năm nhất đều tụ tập đông đủ.
Lịch trình ngày đầu tiên của huấn luyện quân sự là sáng họp đại hội, chiều mới chính thức tập luyện.
Buổi sáng trời có dấu hiệu nhiều mây sắp mưa, nhưng đến chiều thì nắng chang chang, chiếu thẳng lên đám sinh viên như những mầm non xanh mơn mởn đang xếp hàng di chuyển trên sân.
Chiều nay Quý Hoài Chu không có tiết học.
Sau bữa trưa, anh nghỉ một chút trong ký túc, rồi lại chơi game một lúc.
Chơi xong, Quý Hoài Chu đặt máy xuống, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Vừa thấy anh đứng dậy, bạn cùng phòng là Liêu Hạo Miểu quay đầu nhìn một cái, hỏi: “Đi đâu đấy?”
Ký túc xá của Học viện Kịch giống y hệt cơ sở vật chất sang trọng của trường họ, là dạng phòng đôi hiện đại.
Trang thiết bị y như một căn hộ cao cấp, mà bạn cùng phòng của Quý Hoài Chu chính là Liêu Hạo Miểu.
“Ra ngoài đi dạo chút.”
“Trời nóng như này cậu còn dạo cái gì?” Liêu Hạo Miểu khó hiểu.
Anh ta cũng học ngành biểu diễn giống Quý Hoài Chu.
Mà đã là sinh viên biểu diễn, tất nhiên ngoại hình cũng không tầm thường.
Anh ta là kiểu nam sinh rắn rỏi, sáng sủa, mắt to mày rậm, đường nét rõ ràng, vóc dáng cao ráo thẳng tắp.
Ban đầu anh ta học thể thao, sau được trường khuyên nên chuyển qua học biểu diễn, ai ngờ lại đậu thật.
Mà điểm mạnh nhất của anh ta chính là ngoại hình.
Liêu Hạo Miểu vừa lẩm bẩm vừa tiếp tục chơi game, còn câu hỏi sau của anh ta, Quý Hoài Chu không trả lời nữa.
Bỏ mặc Liêu Hạo Miểu đang mải chơi game, Quý Hoài Chu đứng dậy rời khỏi ký túc xá.
–
Trời đúng là nóng đến phát điên.
Dù đã vào thu từ tháng Chín, nhưng thời tiết ở Quảng Thành thường phải cuối tháng Mười mới bắt đầu se lạnh.
Không khí toàn hơi nước bị bốc hơi, cộng thêm ánh nắng gay gắt khiến người ta vừa thấy bức bối vừa nóng rát.
Với kiểu thời tiết thế này, Quý Hoài Chu bình thường sẽ chỉ ngồi lì trong phòng.
Nhưng bây giờ… anh cầm một chai nước lạnh, đứng dưới mái hiên siêu thị nhìn về phía sân trường xa xa.
Trên sân, đám sinh viên năm nhất mặc đồng phục giống nhau, xếp thành hàng dưới nắng, di chuyển như từng khối đậu phụ.
Nhìn một lúc, Quý Hoài Chu cầm chai nước, đi về phía sân trường.
-
Huấn luyện quân sự vẫn rất khổ sở.
Cường độ thật ra không quá nặng, nhưng phải phơi nắng dưới cái thời tiết ba mươi độ và nắng gắt, chỉ đứng im thôi đã không chịu nổi, huống chi còn phải đứng nghiêm, đá bước đều.
Đám sinh viên năm nhất này vừa mới trải qua kỳ thi đại học, nghỉ xả hơi suốt ba tháng hè, ngoài ăn uống chơi bời ra thì chẳng làm gì, giờ đột ngột phải phơi nắng, phải luyện tập, thật sự chẳng mấy ai chịu nổi.
Mới có một buổi chiều mà đã có mấy người bị khiêng đi, còn có cả người xin nghỉ.
Dù huấn luyện quân sự khắc nghiệt như vậy, nhưng nhà trường cũng không có ý định dừng lại.
Dù sao huấn luyện quân sự cũng là để rèn luyện ý chí cho sinh viên, hơn nữa tuy thời tiết nóng, nhưng trên sân vận động có gió, buổi chiều cũng không huấn luyện liên tục mà có thời gian nghỉ ngơi.
Giờ nghỉ, các huấn luyện viên hoặc cán bộ lớp sẽ dẫn sinh viên chơi kéo co hoặc chơi trò chơi, cũng được coi là kết hợp giữa làm và nghỉ.
Những sinh viên vốn chưa quen biết nhau, cũng nhờ những trò chơi ấy mà dần dần trở nên thân thiết hơn. Đây cũng là một trong những mục tiêu của huấn luyện quân sự.
Thời gian nghỉ ngơi trên sân vận động được cố định.
Đến giờ nghỉ, vừa nghe thấy tiếng còi của huấn luyện viên vang lên, đội ngũ đang chỉnh tề lập tức tan rã.
Mọi người hoặc đi uống nước, hoặc tìm bóng râm, sân vận động vốn nghiêm túc liền trở nên lộn xộn và náo nhiệt ngay.
Dù giờ nghỉ có thể làm chuyện riêng, nhưng thường thì các bạn sẽ tụ tập lại chơi với nhau. Hoặc thi đấu, hoặc hát đối.
Ba lần nghỉ trước họ đã chơi hết rồi, nên lần này có người đề nghị: “Gọi bạn nào ra biểu diễn tài năng đi.”
Màn biểu diễn tài năng trong huấn luyện quân sự cũng gần như là chương trình cố định.
Những sinh viên có sở trường thường sẽ nổi bật trong phần này. Nội dung biểu diễn không giới hạn: có thể là múa, chơi nhạc cụ hoặc hát, miễn là có người biểu diễn, có người dưới sân vỗ tay, không khí chắc chắn sẽ không tụt mood.
“Ê, Tề Như Vân không phải biết múa à? Biểu diễn một đoạn đi.”
Sau khi có người đề xuất biểu diễn tài năng, lại có người khác hô lên như vậy.
Người kia vừa hô xong, có người hỏi: “Sao cậu biết?”
“Học cùng trường trước đây, bạn ấy từng biểu diễn ở buổi liên hoan, múa dân tộc, đỉnh lắm!” người kia nói.
Nghe vậy, các bạn khác liền hứng thú ngay.