Trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, người trên giường tỉnh dậy, bỗng chốc mở đôi mắt đẹp ra, đầu óc đau nhức rung động dữ dội, giống như sắp nổ tung. Viên Vô Song miễn cưỡng ngồi dậy, lại phát hiện mình nằm trên chiếc giường xa lạ, mà vừa cúi đầu liền thấy bản thân trần trụi.
Cô đầu tiên là nhìn trân trân, tiếp theo vội vàng kéo tấm chăn mỏng đang bao quanh thân thể, kinh ngạc nói không được lời nào.
Cô...... Chẳng lẽ lại say rượu thất thân đi?
Thở dốc vì kinh ngạc, cô vội vàng xuống giường, nhưng lại không tìm được quần áo, chỉ có thể ở tại chỗ giậm chân.
“Anh...... Anh......” Viên Vô Song toàn thân run rẩy, chỉ ngón trỏ vào mũi hắn.
“Anh làm sao?” Nhìn thấy cô vẻ mặt hoảng hốt, hắn cũng không hoảng hốt như thế, từ từ đến gần cô.
“Tại sao lại là anh?” Cô phồng má.
“Nếu không em nghĩ là ai?” Quan Triệt hếch chân mày lên, giọng nói có chút bất mãn hỏi.
Cô muốn nói lại thôi, con ngươi nhanh như chớp chuyển động, liên tiếp lui về phía sau, bắp chân không thận đụng vào góc giường, cả người ngã vào chiếc giường mềm mại, chăn mỏng đang bao bọc thân thể vì vậy mà buông ra, lộ ra xuân quang trước ngực, vóc người hoàn mỹ hiện ra không bỏ sót.
“Không cho phép nhìn!” Cô hét lên một tiếng, lung tung lôi kéo chăn mỏng, muốn che kín thân thể.
Hai mắt của hắn tỏa sáng lấp lánh, khóe miệng khẽ nhếch, mở ra hai tay, bất đắc dĩ nói: “Đều thấy được.”
Cô tức giận trừng mắt nhìn mắt, bộ dáng bĩu môi hết sức đáng yêu.
Hắn để bữa ăn sáng xuống, từng bước một đến gần cô, “Có cái gì tốt để che hay sao? Ba năm trước đây, mỗi nơi trên thân thể em anh cũng nhìn rồi.”
Cô nhìn chằm chằm hắn, phát hiện hắn nở nụ cười không có ý tốt, bò lên giường, thân thể cao lớn áp hướng cô.”Anh......Anh muốn làm gì?”
“Vô Song, em biết không? Em là một người phụ nữ khiến đàn ông điên cuồng.” Hắn ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Thân thể của cô vẫn lui về phía sau, không biết tại sao, ở trước mặt của hắn, khí thế của cô không ngừng yếu bớt.
Hắn ngoài mặt vô hại, trong xương (nội tâm) lại có một khí chất khiến cô không cách nào phản kháng.
Nói trắng ra một chút, hắn giống như là sói đội lốt cừu, từ từ ăn mòn cuộc sống của cô, mãi đến khi cô bừng tỉnh đại ngộ, đã hết thuốc chữa.
Tựa như hiện tại, lúc cô phục hồi tinh thần lại, hắn đã nhào tới trước mặt cô, con ngươi màu lam của hắn cùng mắt cô đối mặt, trong lúc vô tình cuộn tròn cô vào, rốt cuộc trốn không thoát.
“Anh...... Anh......” Đầu lưỡi của cô khẳng định bị mèo cắn rơi, không cách nào nói ra một câu đầy đủ.
Hắn đưa tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn đôi môi của cô.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn kề sát mặt, Viên Vô Song cảm giác đầu lưỡi hắn linh hoạt len lỏi vào đôi môi của cô, ngay sau đó chui vào miệng mang hơi thở mùi đàn hương của cô. So với lần trước, lần này hôn không hề giống, vừa bá đa͙σ lại khiêu tình, đầu lưỡi hắn quấn lấy lưỡi cô cùng dây dưa, mυ"ŧ lấy chất lỏng ngọt ngào trong miệng cô.
Cô muốn đẩy hắn ra, tiếc rằng khí lực lại không bằng hắn, thủy chung không cách nào được như ý nguyện, thậm chí thâm thụ rung chuyển, dần dần trở thành chú cừu non không có năng lực phản kháng, để hắn muốn làm gì thì làm.
Bàn tay ấm nóng của hắn dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trượt xuống cái cổ trơn mịn bóng loáng, tiếp đó khiêu gợi xương quai xanh.
Nụ hôn của hắn tựa như thuốc mê, khiến cho cô không hề kháng cự nữa, từ từ tiếp nhận chuyện đang xảy ra!
Mị lực của Quan Triệt đối với cô so với tưởng tượng của cô còn lớn hơn, chẳng qua là cô lấy kháng cự để che dấu hứng thú của mình đối với hắn, thật ra thì trong lúc vô tình, hắn đã xông vào tánh mạng của cô.
Ba năm trước đây việc kia là ngoài ý muốn, cô giả vờ như chưa từng phát sinh, ba năm sau, hắn lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô, so với cô không báo mà biệt, hắn hào phóng hơn.
Hắn hào phóng tỏ ra ý đồ muốn theo đuổi cô, cô lại không được tự nhiên không ngừng trốn tránh hắn, cuối cùng, vẫn rơi vào trong tay hắn?
Trải qua mấy ngày nay, hắn phát hiện mình hết sức quân tử, để cho cô từ từ tiếp nhận sự xuất hiện và hiện hữu của hắn.
Chẳng qua là thời gian kéo dài quá lâu, hắn biết cần phải tích cực chủ động thêm để yêu cô, không cho cô cơ hội thoát đi lần nữa.
Hắn muốn có cô, chân chính có cô.
Cô quả thật làm cho hắn điên cuồng, khiến hắn ở phương diện tình cảm trở nên cố chấp.
Hắn vốn cho là tình yêu rất đơn giản, chỉ có bốn chữ “hảo tụ hảo tán” (đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay), cho đến khi gặp gỡ cô lần nữa, lúc này mới hiểu rõ, thì ra là nguyên tố tình yêu không phải là chỉ có một loại.
Bất luận là mê luyến, hay là từ trong tâm thích cô quật cường và kiêu ngạo, tóm lại, hắn hiện nay chỉ cần một người là cô. Vì vậy, đầu ngón tay nóng bỏng của hắn vuốt ve da thịt vô cùng mịn màng của cô, hi vọng đốt lên mồi lửa từ nội tâm cô. “Nếu như em đối với anh không có cảm giác, tại sao anh cảm giác được em hô hấp càng lúc càng dồn dập?” Hắn ở bên tai của cô nhẹ giọng nỉ non.
Bàn tay to của hắn lướt qua xương quai xanh của cô, vẹt ra tơ đen rũ xuống, cách chăn mỏng bọc lại bộ ngực mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Viên Vô Song mở lớn đôi mắt, muốn kêu ngừng, thế nhưng hắn ngăn lại miệng của cô, khiến cô không cách nào nói ra lời cự tuyệt.
Hắn không nói hai lời, kéo chăn mỏng trên người cô ra, hai bầu ngực đầy đặn cao nhọn hiện ra trước mắt hắn, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của hắn, đôi bàn tay của hắn sờ nhẹ bầu ngực của cô.
Thân thể của cô hơi rung động, một cỗ khí nóng tràn lên cơ thể cô, liên miên không dứt rót vào máu của cô, chảy về phía ngực cô.
Mắt của cô tràn đầy tuấn nhan đang phóng đại trước mắt, giống như khiếp sợ khí thế của hắn, khí thế phản kháng dần dần mất đi.
Quan Triệt đùa bỡn đầu vυ" mềm mại, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu đùa đầu vυ", nhìn mai hồng từ từ căng cứng, trở nên kiều diễm ướt át. Hắn rời khỏi đôi môi của cô, đi tới bầu ngực bên trái, lè lưỡi, nhẹ nhàng gảy đầu vυ" nhạy cảm.
Cô muốn đẩy hắn ra, thế nhưng thân thể không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho hắn tùy ý xâm lược.
Đầu lưỡi trêu đùa khiến nhũ hoa từ từ căng cứng, hắn phát hiện thân thể của cô phối hợp động tác của hắn, vì vậy buông lỏng sức mạnh kiềm chế cô, thay đổi phương thức ôn nhu mυ"ŧ mai hồng đang đứng lên kia, không ngừng cuốn thịt mềm non vào trong miệng, thỉnh thoảng phát ra tiếng làm người ta cảm thấy ngượng ngùng.
Đầu lưỡi hắn còn phối hợp động tác mυ"ŧ, để ở phía trên nhũ hoa nhạy cảm, nhẹ nhàng xoa.
Dần dần, cô giống như là sư tử cái nhỏ bị chinh phục, ngoan ngoãn mặc cho hắn vuốt ve.
Cô biết mình không cách nào trốn thoát, chỉ có thể tiếp nhận ngọn lửa hắn khơi mào.
Hắn cùng với cô ôm nhau thật chặt, giống như là cùng nhau chìm nổi trên biển rộng, trong mắt cùng trong lòng bọn họ chỉ có lẫn nhau, không dung nạp (chứa đựng) những người khác.
Khi đầu lưỡi hắn đâm vào nụ hoa cô, một bàn tay khác cũng trượt xuống cái mông trắng mịn của cô, tham lam mơn trớn mỗi một tấc da thịt cô, đi tới phía trong bắp đùi mềm mại bóng loáng, thăm dò lối mòn sâu thẳm giữa hai chân. Thân thể của cô run lên, bản năng thân thể trỗi dậy, theo bản năng muốn khép hai chân lại. Quan Triệt ngăn sự giãy giụa bất an của cô lại, “Bảo bối, thả lỏng, em quá khẩn trương, anh sẽ ôn nhu đối đãi với em.”
Cô hơi nhíu chân mày, đang muốn mở miệng, ngón tay thon dài của hắn đã nhẹ nhàng đưa vào cánh hoa mềm mại, tìm kiếm hoa hạch ẩn mật kia.
Nơi nhạy cảm cảm nhận được sự xâm lược của hắn, nhiệt lưu rò rỉ xông ra, làm cô càng thêm bất an giãy dụa cái eo nhỏ nhắn, “Không......”
Hắn không để ý phản kháng của cô, tiếp tục tìm kiếm hoa hạch, cho đến khi tìm được trung tâm hoa hạch, yêu thương vuốt ve.
“Bảo bối, em rất thành thực.” Khóe miệng hắn khẽ cong, ngón tay hơi tăng thêm sức, hướng lên trên đỉnh đầu, đồng thời ngăn cản cô khép hai chân lại.
Môi của hắn rời khỏi trước ngực của cô, đi tới vùng bụng bằng phẳng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lên cái rốn đáng yêu.
Thân thể Viên Vô Song giãy dụa càng lúc càng kịch liệt, giống như là chưa từng có người đối đãi với cô như vậy. Cũng không có thể trách cô, bởi vì kể từ sau lần đầu tiên cô đưa cho Quan Triệt, cũng chưa xuất hiện bất kì người đàn ông nào bên mình. Rõ ràng cô rất tích cực xây dựng mối quan hệ giao hữu, nhưng là bên trong u tối tựa hồ không có một người đàn ông phù hợp với cô, chỉ có Quan Triệt, chỉ có hắn chịu được sự cao ngạo cùng cự tuyệt của cô.
Hắn nhìn như kiên nhẫn mười phần, cuối cùng phút chốc cũng không muốn để cho cô thoát khỏi, bàn tay hơi dùng sức, kéo cô vào trong ngực của hắn.
Đầu ngón tay từ từ cảm thấy một trận ẩm ướt, giống như là từ phía dưới hoa hạch giữa hoa huyệt rò rỉ toát ra, đầu ngón tay của hắn chậm rãi từ trên đi xuống, đi tới miệng hoa huyệt, nhẹ nhàng ấn một cái, ngón tay dài lập tức dính đầy hoa lộ trong suốt.
“Anh muốn nhìn một chút ŧıểυ huyệt xinh đẹp của em rốt cuộc chảy bao nhiêu nước ngọt.” Hắn nhích người, hai tay muốn tách ra hai chân của cô.
“Không...... Không nên nhìn......” Cô cảm thấy e lệ, liều chết ngăn cản động tác của hắn.
Tiếc rằng sức của hắn thập phần cường đại (mạnh mẽ), thật sự mở hai chân cô ra, hoa huyệt tư mật sâu thăm thẳm không che giấu chút nào rộng mở ở trước mặt của hắn. “Tại sao không để cho anh xem?” Thanh âm của hắn khàn khàn mang theo tà mị, “Hoa huyệt em hết sức xinh đẹp, phấn hồng như cánh hoa anh đào, còn chảy xuôi hoa lộ trong suốt......”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Vô Song đỏ rực, hô hấp dồn dập, bởi vì chưa từng có người nói với cô trắng trợn tỉ mỉ như thế.
Cô nửa ngồi dậy, lưng dựa trên gối, vừa vặn có thể nhìn thấy hắn dạy cô những động tác xấu hổ.
Ánh mắt Quan Triệt không chớp, nhìn chằm chằm giữa hai chân đang rộng mở, ngón tay dài trêu chọc phần mu hoàn mỹ.
Hoa huyệt chỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái, liền tiết ra rất nhiều hoa lộ, làm hắn miệng khô lưỡi khô, cúi lông mi.
“Anh muốn nếm thử một chút mùi vị của nó.”
Hắn lộ ra nụ cười tà ác, ngay sau đó cúi đầu, vùi vào giữa hai chân của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc.