Nghiệm hàng? Cô vẫn còn đang suy tư cái vấn đề này, nghĩ đến Quan Triệt muốn chủ động cởi quần áo ra, để cho cô mở rộng tầm mắt...... Nhưng bởi vì A Tang xông cửa đi vào, mà tuyên cáo bỏ dở.
Chẳng qua là hai chữ “nghiệm hàng” vẫn ở lại trong đầu của cô, cho dù đã qua mấy hôm, thỉnh thoảng vẫn còn nhớ tới.
Tựa như hiện tại, cô ngồi ở trước quầy ngẩn người.
Mặc dù cô đối với hắn còn chưa hiểu rõ ràng, nhưng là ấn tượng của hắn với cô càng lúc càng khắc sâu, hắn ở trong cuộc sống của cô càng lúc càng rõ nét. Có lẽ quá khứ cô quá mức tự phụ cao ngạo, đối với người không quen, cô luôn làm như không thấy, hay là nói cô căn bản không có lưu ý sự tồn tại của những người khác. Lúc này cô mới hiểu được, thì ra là Quan Triệt kia bề ngoài ôn hoà lại có lực hấp dẫn trí mạng cùng mị lực không muốn ai biết.
Mà mị lực của hắn, trước tiếp xúc hắn, sau đó tựa như dính vào độc dược, vừa đụng liền nghiện, không cách nào khống chế bị giam cầm luân hãm.
Đàn ông như vậy, mới là kinh khủng.
Bề ngoài vô hại, nội tâm lại làm cho người ta hết sức căng thẳng như chơi với lửa.
Viên Vô Song hoảng hốt, tự hỏi người đàn ông tên Quan Triệt này, bất tri bất giác (không hay không biết), thế nhưng nhớ tới vóc người săn chắc dưới áo khoác trắng của hắn......
“Vô Song.” Một giọng nữ gọi cô.
Một lúc lâu, Viên Vô Song mới phục hồi tinh thần lại, nhìn về nơi phát ra âm thanh, nguyên lai là đồng nghiệp của cô Trần Thục Hoa.
“Sao vậy?”
“Tối nay chúng ta chuẩn bị giúp bác sĩ Trịnh làm tiệc đón người mới đến, cô có muốn tới hay không?” Trần Thục Hoa hảo tâm (có lòng tốt) mời.
“Không có hứng thú.” Cô lắc đầu cự tuyệt.
“Tại sao?” Trần Thục Hoa hơi nhíu chân mày, “Trước kia khi có bác sĩ mới tới, cô cũng sẽ tham gia tiệc đón người mới đến...... Này nha, cô nhất định là bởi vì có bạn trai rồi, mới trọng sắc khinh bạn.”
Viên Vô Song miễn cưỡng trở mình liếc mắt, “Mới không phải đâu!”
“Vậy......” Trần Thục Hoa muốn nói lại thôi.
“Cô muốn nói cái gì?” Viên Vô Song liếc đồng nghiệp một cái.
“Gần đây có người truyền tin, nói cô trước kia là bạn gái bác sĩ Trịnh, sau lại bởi vì bắt cá hai tay, mới chia tay anh ta......” Trần Thục Hoa cẩn thận nói, “Cho nên...... Bọn họ đang đánh cuộc, cô sẽ không tham gia tiệc đón người mới đến.”
“Hả?” Viên Vô Song giống như là bị người ta hung hăng đánh một quyền, ngực có chút buồn bực, “Tôi bắt cá hai tay?”
Xin nhờ, cái cọng già vạn năm giờ mới lấy ra xào, có quá nhàm chán hay không?
Hơn nữa nghĩ cũng không nghĩ tới, lời đồn vô căn cứ thế này nhất định là từ chỗ Trịnh Dư Nghĩa truyền tới.
“Hơn nữa......” Trần Thục Hoa bởi vì làm chung phòng dược với cô, tình cảm đương nhiên so người khác khá hơn một chút, vì vậy tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Nghe nói đối tượng cô bắt cá hai tay, còn là bạn học bác sĩ Trịnh...... Chính là người bạn trai ngày ngày tìm đến cô.”
Viên Vô Song giận đến sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt dữ tợn, lạnh lùng mở miệng, “Người nếu không có sỉ (nỗi nhục), thiên hạ vô địch. Không nghĩ tới anh ta lại có thể luyện đến ngay cả bom nguyên tử cũng không chọc thủng được da mặt dày đó.”
Trần Thục Hoa bật cười, “Cho nên...... Là lòng tự ái của đàn ông nên làm loạn?”
“Là ác nhân muốn cáo trạng trước chứ?” Lòng tự ái, hắn còn nữa không?”Có lẽ làm bộ đáng thương, sẽ có em gái nào đó đồng tình hắn, tiết kiệm dùm hắn một nửa khí lực khi tán gái.”
“Cô không muốn tham gia tiệc đón người mới đến, cho anh ta chút nhan sắc một chút sao?” Trần Thục Hoa tò mò hỏi, “Mang bạn trai cô đi làm sặc anh ta a! Bạn trai cô dáng dấp tốt, đối với người khác lại hoà nhã thân thiện, nếu không phải bạn gái của anh ấy là cô...... Chậc chậc, tôi nghĩ trong bệnh viện không íty tá đã sớm tự mình dán vào anh ấy (theo đuổi ấy).”
Viên Vô Song liếc đồng nghiệp một cái. “Sao cô nói tôi giống như bộ dạng rất hung ác?”
“Cô vẫn luôn là vậy a!”
“Hừ, Trịnh Dư Nghĩa thích nói như thế nào là chuyện của anh ta, tôi mới không cần......”
“Lúc nào thì diễn ra tiệc đón người mới đến?” Một giọng nói nam vang lên, cắt đứt lời các cô. Hai người phụ nữ phút chốc im miệng, cùng nhau quay đầu lại.
Bạn trai Quan Triệt của Viên Vô Song trong truyền thuyết, xuất hiện rất đúng lúc, hơn nữa còn nở nụ cười thân thiện.
“Ách......” Trần Thục Hoa sửng sốt một chút, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, “Tám giờ tối hôm nay.”
“Vừa lúc, chúng tôi rãnh.” Quan Triệt nở nụ cười ôn hoà, “Có thể tính tôi với Vô Song chung một phần không?”
Viên Vô Song mở to con mắt nhìn hắn, “Chờ...... Chờ một chút......” Cô không có đáp ứng muốn tham gia a!
“Có thể, dĩ nhiên có thể.” Trần Thục Hoa cười, “Vậy ngay bây giờ tôi sẽ đi ghi danh.”
“Chờ một chút...” Cô bắt được cánh tay đồng nghiệp.
Trần Thục Hoa buông tay của cô, sôi nổi rời đi.
Ha hả... Hôm nay tiệc đón người mới đến nhất định sẽ có trò hay để xem.
Ở chốn nông thôn này, xem kịch vui cũng là một trong những niềm vui thú a!
Viên Vô Song nhìn về phía Quan Triệt, tức giận nói. “Anh......Anh làm gì thay tôi đồng ý?”
Quan Triệt khóe miệng khẽ nhếch, “Có thù phải trả không phải là tính cách của em sao? Muốn em nhẫn nại nuốt vào, chỉ sợ sẽ làm cho em bị nội thương, không bằng dứt khoát trả lại mối thù, cùng anh ta đoạn tuyệt sạch sẽ trơn bóng, không phải tốt hơn sao?”“Anh......” Cô nhíu chân mày lại.
Hắn nhìn ra cô vô cùng không vui, hơn nữa chủ trương có cừu báo cừu, không phải kêu cô chịu đựng...... Người đàn ông này khẳng định không giống bề ngoài ôn hoà của hắn, mặt ngoài ôn hòa chỉ là vì ẩn núp nội tâm tà ác của hắn.
Quan Triệt...... Càng lúc càng khiến cô mê hoặc.
“Vô Song, mười hai giờ, cùng nhau ăn cơm đi!” Nụ cười của hắn trở nên rực rỡ, giọng nói lại hết sức kiên quyết, tựa hồ không cho phép cô cự tuyệt.
Cô chống lại cái nhìn của hắn, ý thức giống như là bị hắn khống chế, ý muốn cự tuyệt toàn bộ nuốt trở về trong bụng.
Hắn khẳng định là khắc tinh của cô, khiến cô không có biện pháp cự tuyệt hắn.
Mặc dù Quan Triệt không phải là nhân viên mới của bệnh viện, thế nhưng hắn vừa xuất hiện, lại là tiêu điểm khiến cho mọi người chú ý trong tiệc đón người mới, nhân vật chính Trịnh Dư Nghĩa ngược lại phai nhạt hơn. Rất nhiều y tá lập tức phản bội, có cơ hội liền muốn muốn cùng Quan Triệt nói chuyện. Viên Vô Song bị gạt bỏ sang một bên, biểu hiện phải tự nhiên hào phóng, không để bụng nhượng bạn trai lại cho mọi người.
Cô hào phóng? Đúng không!
Bất quá ánh mắt của cô luôn là lơ đãng liếc về phía Quan Triệt, phát hiện bản thân hắn trong đám người hết sức an nhàn tự tại, bất kể là nam nữ quen hay không quen biết, hết thảy đều tươi cười, thoải mái nói chuyện với nhau.
Trái lại là cô, trừ thỉnh thoảng cùng đồng nghiệp tán gẫu mấy câu, còn lại thời gian cũng yên lặng ngồi ở quầy ba bên cạnh uống đồ uống.
Mãi đến khi đám người bọn họ bắt đầu chơi trò chơi, Viên Vô Song cũng bị bức bách gia nhập, chẳng qua là cô hôm nay vận khí không được tốt, liền thua vài màn, không ngừng bị bắt uống rượu.
Cô tự nhận tửu lượng không tệ, lại như cũ chịu không nổi bị rượu cồn quấy phá, ý thức từ từ có chút tan rã.
Quan Triệt ở một bên nhìn bọn họ chơi thành một nhóm, hắn là người thắng cuộc, không hề uống đến một giọt rượu, bất quá hắn cũng không có ngăn cản cô tiếp tục vui đùa, đôi mắt nóng bỏng thủy chung (từ đầu đến cuối) khóa chặt cô.
Một lát, Trịnh Dư Nghĩa đã choáng váng một ít, ngồi xuống bên cạnh hắn, cười khan mấy tiếng, nhìn chằm chằm hắn.”Đồng học, chúng ta thật đúng là lâu lắm không gặp.”
Quan Triệt nhíu mày, nhưng cười không nói. Hắn cùng với Trịnh Dư Nghĩa không thể xưng đồng đảng (bạn bè) hoặc bạn tốt, chỉ có thể coi như là sơ giao (quen biết sơ sơ).
“Cuộc sống gần đây của cậu có tốt không?”. Trịnh Dư Nghĩa lại làm ra vẻ rất có giao tình với hắn.
“Cũng không tệ lắm.” Quan Triệt qua loa trả lời.
“Phải không?” Trịnh Dư Nghĩa uống một hớp rượu, cố ý nói móc: “Nếu cuộc sống cũng không tệ lắm, làm sao đến vùng thôn quê này? Tôi nghe nói công việc của cậu ở đây là làm cho Quốc Thuật quán, phải không? Tôi nhớ năm đó ở trường học thành tích củacậu không tệ, làm sao lại truần luân (suy thoái)tới trình độ này?”
Quan Triệt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Vậy còn cậu? Thực tại, tôi với cậu cùng chạm mặt tại nơi này, bác sĩ Trịnh khoa tiết niệu?”
Trịnh Dư Nghĩa sắc mặt thay đổi, nghe được hắn cũng là đang nói móc mình.
“Tôi là bởi vì liên quan đến ân sư, mới quyết định tới vùng thôn quê này giúp một tay, tới thời gian, tôi sẽ trở về Đài Bắc.”
“Vậy thì thật là chúc mừng.” Quan Triệt giọng nói ôn hoà, nghe không biết được tâm tình của hắn. Mà Trịnh Dư Nghĩa cũng căn bản không phải là trọng điểm để ý của hắn, ánh mắt của hắn vẫn là rơi vào Viên Vô Song đang chơi đùa cùng các đồng nghiệp.
Cô ở trong đám y tá, vô cùng nổi bật.
Trang phục màu hồng của y tá được cô cởi ra, tóc dài tùy ý khoác lên sau vai, theo động tác của cô, thỉnh thoảng hiện ra đường cong phiêu dật.
Cô mặc áo ba lỗ màu đen bó sát người, phối với chiếc quần bò dài vừa người, vóc người duyên dáng hiện ra không bỏ sót.
Rõ ràng ăn mặc so những người phụ nữ khác ảm đạm không ít, bất quá cô vẫn rất thành công hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Trịnh Dư Nghĩa phát hiện hắn vẫn nhìn Viên Vô Song, không khỏi bật thốt lên, “Cậu cũng thật là lợi hại, vậy mà có thể quen với Viên Vô Song khó trị đó.”
Quan Triệt lạnh lùng nhìn Trịnh Dư Nghĩa một cái, không hề đáp lại.
“Nhớ ngày đó tôi từng tốn rất nhiều thời gian để theo đuổi cô ấy, bất quá...... Chậc, một lần ngoài ý muốn khiến cho cô ấy chia tay tôi, thành thật mà nói, tôi đang rất hối hận.” Trịnh Dư Nghĩa hớp một ngụm rượu, “Bất quá nhìn bạn học của mình đuổi theo mã tử(giống như một thứ không đạt được) của mình, tâm tình đầy phức tạp.”
Quan Triệt lẳng lặng nghe hắn oán trách.”Như thế nào? Chúng ta thương lượng, có được hay không? Đàn bà trên thế giới rất nhiều, chỉ cần hôm nay cậu đem Viên Vô Song nhường cho tôi, ngày sau tôi nhất định giới thiệu một thiên kim ŧıểυ thư của viện trưởng một bệnh viện lớn cho cậu làm quen, như thế nào? Đến lúc đó cậu có thể thăng chức rất nhanh......”
“Không bằng để lại cho chính cậu đi.” Quan Triệt thu lại hàm dưới, rốt cục nhìn về phía Trịnh Dư Nghĩa, “Người có chí riêng, cậu giữ lại để cho mình một bước lên mây, thăng chức cho nhanh đi!”
“Cái gì?” Trịnh Dư Nghĩa sắc mặt đại biến(thay đổi lớn), “Tôi chưa bao giờ biết cậu đối với bạn gái người khác mà còn......”
“Là bạn gái trước.” Quan Triệt không hề keo kiệt sữa chửa.
“Cậu hảo hảo nhìn chung quanh một chút, còn nhiều phụ nữ so Viên Vô Song tốt hơn, cô ta căn bản không phải là người phụ nữ tốt......”
“Vậy tôi khuyên cậu, tốt nhất buông tha cho cô ấy.” Quan Triệt vỗ vỗ bả vai Trịnh Dư Nghĩa, khẳng định mà an ủi hắn, “Bởi vì cô ấy bây giờ là bạn gái của tôi, cậu không có tư cách đụng vào một cộng lông tơ của cô ấy.”
Trịnh Dư Nghĩa trợn to cặp mắt, nhìn chằm chằm hắn, một câu cũng nói không ra miệng.
“Nghe kỹ, tôi và cậu không phải là sinh tử chi giao (bạn bè chí cốt), cậu không cần nói với tôi cái gì mà chuyện hoang đường vợ bạn không thể đùa giỡn (vợ bạn không thể đụng vào), muốn trách, chỉ có thể trách cậu ban đầu quá sơ ý, cho nên đem bạn gái của cậu giao cho người đàn ông khác đưa về nhà. Bất quá tôi cũng phải cám ơn cậu đã tạo nên một cơ hội cho tôi.” Quan Triệt gật đầu một cái, để đồ uống xuống, đứng dậy rời đi.
Hắn đi về phía đám người đang chơi trò chơi kia, đỡ Viên Vô Song đang có chút men say.
“Cô ấy say quá rồi, mấy người bỏ qua cho bạn gái của tôi thôi!”Hắn hoà nhã nói.
“Tôi...... Tôi còn có thể uống......” Viên Vô Song muốn đẩy bàn tay hắn ra, nhưng không cách nào đã được như ý nguyện.
“Còn có thể uống?” Bên cạnh có người kêu to, “Vậy chúng ta lại đi quán kế tiếp đi! Quan Triệt, anh cũng cùng đi a!”
“Bạn gái của tôi say rồi, tôi đưa cô ấy về nhà trước đã......”
“Tôi không đi, tôi có thể thay anh đưa cô ấy về nhà.” Có một gã khác giơ tay, “Tôi có xe, còn có ai muốn cùng về nhà nữa nào?”
Viên Vô Song đẩy Quan Triệt ra, cau lỗ mũi, “Tôi...... Tôi ngồi xe của anh ta......”
“Anh cũng có xe.” Hắn đem cô kéo trở về trong ngực của mình, ôm cô thật chặt, “Nếu em không muốn đi quán tiếp, như vậy anh đưa em về.” Hắn rất kiên trì, hơn nữa bá đa͙σ, giúp cô cầm túi xách, sau đó từ biệt cùng mọi người, liền dìu cô rời đi.
Bạn gái không cần người khác đưa, do hắn tự thân tự lực là đủ (tự mình làm là được)
Bởi vì rượu cồn quấy phá trong người, Viên Vô Song cảm thấy choáng đầu hoa mắt, hơn nữa muốn ói. Cô còn một chút ý thức, biết mình hôm nay uống quá nhiều, hơn nữa thành phần rượu hỗn hợp càng thêm tác dụng chậm mười phần.
Cậy mạnh hậu quả chính là ói đến khắp người đều là uế vật (vật dơ bẩn), cũng làm cho xe Quan Triệt bốc mùi hôi ngất trời.
Bất quá hắn không có nói một câu trách cứ, chẳng qua là hạ kiếng xe xuống, để cho không khí lưu thông, sau đó lái xe trở lại Quốc Thuật quán.
Nếu cô uống say không còn biết gì, không bằng để hắn chiếu cố, khỏi phải đưa cô trở về, lại để cho người nhà của cô loay hoay người ngã ngựa đổ (gần tương tự té xỉu ngã vẹo). Về phần xe bị dơ, ngày mai hắn dọn dẹp. Hắn sau khi xuống xe, vòng qua đầu xe, đi tới ghế lái phụ, mở cửa xe, dễ dàng đem cô ôm ra ngoài xe.
Cô say đến nỗi khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, giống như trái mật đào chín, khiến người ta nhìn vào muốn cắn một cái để nếm thử.
Hắn ôm cô đi vào trong nhà, lên tới lầu hai, đi tới phòng của hắn, đem cô đặt trên chiếc giường mềm mại.
Viên Vô Song rên một tiếng, toàn thân vô lực.
Hắn tiến vào phòng tắm, lấy khăn lông ướt, dùng sức vắt khô, sau đó trở lại bên giường, đem khăn lông lạnh như băng đặt trên khuôn mặt đang nóng bừng của cô, làm cho cô thoải mái một chút.
Cô nôn đến xấu miệng, híp mắt nhìn hắn, “Cho tôi nước, tôi khát quá......”
Quan Triệt xoay người ra khỏi phòng, rất nhanh quay trở lại, đem ly nước đưa tới trước mặt cô.
Cô nhận lấy cái ly, sảng khoái uống hết một hơi, sau đó đem cái ly trả lại cho hắn, đưa tay lau lau cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt đều là thỏa mãn.”Cám ơn.” Hắn đem cái ly bỏ lên trên bàn, sau đó quay đầu lại nhìn cô, phát hiện cô tựa hồ muốn tìm một vị trí thoải mái nằm xuống. Một giây kế tiếp, hắn kéo cánh tay của cô, ngăn cản cô cứ như vậy ngủ ở trên giường của hắn.
“Đợi một tí.”
“Làm gì?” Cô tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái, “Tôi muốn đi ngủ......”
“Đi tắm trước rồi ngủ tiếp.” Hắn thật sự kéo cô đứng dậy, “Em mới vừa nôn, khắp người đều dơ bẩn, trước tắm rửa sạch, mới có thể ngủ ở trên giường của anh.”
“Không cần, tôi buồn ngủ quá......” Cô lắc đầu ăn vạ.”Để cho tôi ngủ......”
“Không được.” Hắn kiên trì, đem cô đi vào phòng tắm, “Anh có thể chịu được việc em nôn ở trên xe của anh, nhưng là không thể nhẫn nhịn bị một người phụ nữ hủ lậu (có mùi chua) mười phần ngủ ở trên giường của anh.”
Cô bất mãn cằn nhằn mấy tiếng, cuối cùng vẫn là bị nhốt vào trong phòng tắm, trên tay dư ra một chiếc khăn tắm cùng với một bộ quần áo.
Thấp giọng mắng mấy câu, cô mơ mơ màng màng bắt đầu cỡi quần áo, dùng ý thức sau cùng chống đỡ, vặn vòi nước nóng, để cho nước ấm xông thẳng xuống. Quan Triệt nghe được tiếng nước chảy hoa lạp lạp (tiếng nước chảy), lúc này mới yên tâm rời phòng, đến phòng tắm lầu dưới tắm. Hết một giờ sau, hắn một thân nóng bừng bước vào gian phòng lầu hai, nhìn thấy cô đã nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Cô không có thay y phục hắn chuẩn bị, chỉ là lấy khăn tắm bọc lại dáng người quyến rũ hấp dẫn, lộ ra một đôi chân dài, cùng bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện.
Hắn là người đàn ông bình thường, thấy hình ảnh như vậy, đương nhiên là nhìn chăm chú.
Bất quá hắn coi như là một chính nhân quân tử, chẳng qua là thả tay xuống trên cái gì đó, leo trên giường, đắp chăn cho cô.
Hắn rất muốn làm một ít việc không nên làm đối với cô, bất quá lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không phải tác phong của hắn, muốn hắn đối với một nữ nhân không có chút phòng bị hạ thủ, cũng quả thật làm không được.
Hắn nằm nghiêng ở bên cạnh cô, nghiêm túc nhìn khuôn mặt của cô, phát hiện cô dáng dấp thật rất đẹp, lông mi dài uốn cong, lỗ mũi cao thẳng, cánh môi đỏ mọng, da thịt trắng trẻo bây giờ đỏ ửng khẳng định vô cùng mịn màng, ngon miệng đến động lòng người. Hắn rất quân tử, chỉ nhìn bộ dáng ngủ say của cô, cái gì cũng không có làm. Bất quá coi như hắn muốn làm những gì, nữ nhân uống say không còn biết gì chỉ sợ cũng sẽ không phối hợp với hắn, không bằng cứ như vậy nhìn cô, cũng có một cảm giác thỏa mãn không thể nói ra.
Không sai! Người phụ nữ này trên giường quả thật không thể đụng, không giống với những người phụ nữ khác, cho dù dùng hết tâm cơ (tâm trí, cơ mưu) muốn theo đuổi cô, cũng phải xem cô cao hứng hay không.
Vậy mà, kể từ sau khi gặp gỡ cô, hắn cảm thấy cô hết sức thú vị.
Cô rất quật cường khả ái, hơn nữa những lúc giận dỗi, càng thêm khả ái vạn phần.
“Em đối với tình cảm nếu có thể thẳng thắn một chút, anh sẽ cảm thấy em rất có mị lực.” Hắn vừa nói vừa khẽ vuốt ve gò má của cô.
Cô phát ra tiếng mê sảng (lời nói mớ), lật người lại, nắm bàn tay của hắn, lại ngủ thật say.
Quan Triệt lộ ra nụ cười cưng chìu, bàn tay dán trên gương mặt của cô, nằm xuống bên cạnh người cô.
Mặc dù vẫn nhìn cô, hắn cũng không cảm thấy chán nản, sau đó ngủ lúc nào không hay.