Ác Mộng Từ Quỷ Dữ

Chương 2

Trước Sau

break

Nghe những lời hăm dọa của bà ta, tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ: “Tại sao bà ta lại muốn đuổi mình đi như vậy? Không lẽ bà ta chính là người đã bày ra những âm mưu này, làm vậy vì muốn mình rời khỏi đây, nên mới giả ma hù dọa sao?”

Nói đến đây, tôi cũng đã quyết tâm và bảo: “Này, để tôi nói cho bà biết, tôi không muốn mất 300k đó đâu, dù gì nó cũng là tiền tôi cực khổ làm ra. Và hôm nay cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, thì tôi vẫn quyết định ở trong căn nhà này. Thậm chí có phải bà chính là người đã giả ma hù dọa tôi đúng không? Bà đừng nghĩ sự hù dọa đó sẽ khiến tôi sợ mà rời khỏi căn nhà này. Còn bây giờ, tôi quyết tâm sẽ ở lại đây...”

Bà ta nghe vậy thì rất tức giận, không ngờ tôi lại lì lợm như thế. Khi những người khác vào căn nhà này, chỉ cần một ngày họ sẽ rời khỏi ngay lập tức, trong khi tôi lại kiên quyết như vậy. Bà ta thầm nghĩ trong lòng: “Hừ, con nhỏ này gan to thật. Được rồi, để mình xem thử nó chịu được bao lâu. Chắc chắn hai ba ngày nữa nó sẽ bỏ đi. Mong là vậy để mình còn tìm khách khác. Thậm chí cho nó thuê, mình cũng lỗ mấy ngày, thật tức chết đi được...”

Nghĩ đến đây trong sự tức giận, bà ta bảo: “Được, nếu cô muốn ở lại thì cứ ở lại đi, tôi cũng không ngăn cản. Nhưng có xảy ra chuyện gì thì cô đừng trách, tất cả hãy tự mình gánh chịu, vì cô muốn ở trong căn nhà này! Còn giờ thì mau biến khỏi đây!”

Nghe những gì bà ta nói, tôi biết mình không thể giải quyết được gì khi tranh cãi, thậm chí còn phải chịu thiệt. Giờ cũng đã trễ học, tôi cần phải đi làm mới đúng, không thì hôm nay chẳng tiếp thu được kiến thức, hay thậm chí còn mất lương. Thế nên tôi quyết định đi làm và nói với bà ta: “Được, để xem những trò hù ma của bà sẽ thế nào, tôi sẽ không sợ đâu. Còn bây giờ, tôi sẽ ở lại trong căn phòng này cho tới khi nào số tiền tôi bỏ ra được chi tiêu xứng đáng thì tôi mới chịu rời đi...”

Thế là tôi rời đi trong sự tức giận của chính mình, mà thầm nghĩ: “Không biết tối nay khi mình đang ngủ, bà ta sẽ giở trò gì nữa, nhưng mình sẽ không sợ đâu!”

Tôi trở về phòng để thay đồ, sau đó đi đến quán làm. Vì hôm nay không học nên tôi cần đi làm, để có thể trang trải chi tiêu cho cuộc sống. Tôi làm phục vụ ở một quán nước, khi bước vào, mọi người bỗng nhìn chăm chăm tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, không biết có chuyện gì đang xảy ra, tôi liền hỏi một nhân viên ở đó: “Này, rốt cuộc có chuyện gì mà sao mọi người lại nhìn tôi chăm chăm như vậy?”

Chưa kịp để tôi nói thêm, người phụ nữ đó liền thì thầm: “Này, chúng tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo màu đen, với khuôn mặt vô cùng kỳ lạ. Lúc nãy bà ta che ô đi theo phía sau lưng cậu, thậm chí đột nhiên bà ta biến mất rồi...”

Nghe đến đây, tôi hoảng loạn tột cùng, trả lời: “Gì? Những gì cậu nói có thật không? Hèn chi tôi thấy mọi người cứ nhìn chăm chăm tôi, sau đó lại tự động rời khỏi quán. Nhưng mà làm sao giữa ban ngày ban mặt lại có ma được chứ?”

Cô ấy trả lời: “Ừ, tôi cũng không biết nữa. Lúc nãy dường như mọi người cứ tưởng đó là kỹ xảo gì đó, quán chúng ta tổ chức sự kiện để tiếp đãi khách. Nhưng khi họ nhận ra người phụ nữ đó biến mất kỳ lạ, ai ai cũng lật đật chạy về hết. Hãy nhìn đi, ngoài vài người hiếu kỳ ở lại, còn lại đã đi hết rồi. Bọn họ không ngừng bàn tán về cậu, thấy không?”

Nghe đến đây, tôi trở nên hoảng loạn tột cùng. Tôi không biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra nữa. Tại sao bọn họ lại nói như thế với tôi? Không lẽ linh hồn tối qua đang ám theo tôi sao? Hay bạn thân tôi cùng với những người này đã bị bà chủ phòng trọ tung tin đồn thất thiệt, nên họ mới chú ý đến tôi như vậy?

Nghĩ đến đây, tôi cũng chẳng có câu trả lời cho những thắc mắc của mình. Thế là tôi quyết định mặc kệ, vì giờ tôi chỉ muốn được bình yên mà thôi. Tôi tiếp tục làm công việc, trong khi những người đó không ngừng bàn tán, thậm chí họ cũng không dám nói to, cứ như sợ một điều gì đó từ tôi...

Nhưng tôi vẫn nghe rõ được những lời thì thầm của họ: “Này, mọi người có thấy chuyện lạ lúc nãy không?”

“Đúng rồi, người phụ nữ đi theo cô gái đó rốt cuộc là ai? Tại sao cô ta lại biến mất kỳ lạ như thế?”

“Không lẽ đó là ma sao? Nhưng sao ban ngày ban mặt lại có ma xuất hiện? Điều này đúng là kỳ lạ!”

Tôi nghe những lời bàn tán này mà chẳng bận tâm, tiếp tục đi lấy nước cho khách mới. Chốc lát, khi đặt ly cà phê xuống, một đứa trẻ bỗng khóc oà và nói: “Ba, mẹ, nhìn đi, phía sau lưng chị ấy có một cô gái vô cùng kỳ lạ!”

Nó cứ khóc oà, khiến cha mẹ nó không thể dỗ. Trong khi những tiếng bàn tán lại vang lên: “Này, không phải cô ta biến mất, mà là tàng hình bên cạnh cô ta...”

“Trời ơi, ghê quá! Rốt cuộc cô ta nuôi hồn hả? Hay đã giết chết ai mà như vậy chứ? Cũng may cô ta chỉ để cho đứa trẻ nhìn thấy, chứ để chúng ta thấy thêm một lần nữa chắc chết tại chỗ! Thôi, mau về đi, chỗ này xui xẻo lắm!”

Thế là bọn họ bắt đầu rời đi, gia đình kia cũng vậy. Điều này khiến tôi hoảng loạn tột cùng, chẳng biết xử lý ra sao. Người đứng bên cạnh tôi lên tiếng: “Này, hôm nay chắc chắn cậu bị đuổi rồi đó. Chỉ vì người phụ nữ kỳ lạ đứng cạnh cậu mà nhiều khách bỏ uống giữa chừng, bà chủ đã mất khách rồi. Tớ cũng chẳng giúp được gì, nếu cậu bị đuổi khỏi đây..."

Tôi vẫn tiếp tục làm mà luôn suy nghĩ đến lời của nhân viên đó. Tôi không biết khi mình bị đuổi rồi, bản thân sẽ phải làm ở đâu, thậm chí không biết chuyện này có liên quan đến cái người nhân viên đó hay không? Có phải cô ấy cùng với người đàn bà trong căn nhà trọ mà tôi đang ở đã bày ra hay không chứ?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc