Ác Mộng Từ Quỷ Dữ

Chương 1

Trước Sau

break

“Hazz, thật là mệt mỏi, cố gắng lắm mới có thể tìm ra được một căn nhà ưng ý. Quả là không uổng công sức mà...”

Tôi nằm trên chiếc nệm êm ấm, cảm thấy thật thoải mái khi đã tìm được một căn nhà phù hợp cho bản thân. Tôi lấy điện thoại ra bắt đầu lướt web. Sau một lát, tôi đã chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay, bởi vì xem điện thoại nên đôi mắt cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Lúc tôi chìm sâu vào giấc ngủ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gọi rất kỳ lạ:

“Kỳ An... Kỳ An...”

Tiếng gọi ấy khiến da đầu tôi tê dại. Tôi không biết rốt cuộc ai đang gọi mình chứ? Trong căn nhà này chỉ có một mình tôi, ngoài ra chẳng còn ai khác, sao lại có tiếng gọi lạ đến như vậy?

Vẫn đang chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn, tôi bước xuống giường để kiểm tra thử. Bỗng nhiên, một đôi bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi lạnh bốc ra từ bàn tay ấy. Cả người tôi rùng mình, run rẩy. Trong khoảnh khắc tò mò, tôi định quay đầu lại để xem rốt cuộc đó là gì.

Thế nhưng khi quay lại, chẳng thấy ai cả. Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi tự hỏi chính mình:

“Không có thứ gì hết? Rốt cuộc mình bị sao vậy chứ? Tại sao lại có cảm giác kỳ lạ như thế, giống như có thứ gì đang hiện diện ở đây? Hay chỉ vì mình quá mệt, học hành nhiều nên mới có những ảo giác như vậy...”

Tạm gạt bỏ những suy nghĩ, tôi quyết định đi ngủ thêm một lần nữa. Nhưng khi đến gần giường, tôi nhìn thấy những vết máu kỳ lạ. Điều này khiến tôi sợ hãi tột cùng, lập tức hét lớn:

“Máu... Máu! Là máu...”

Tôi ngã quỵ xuống nền nhà. Ở dưới gầm giường, máu không ngừng chảy ra rất nhiều. Thậm chí còn vang lên những âm thanh kỳ dị, như có ai đó đang bò ra từ dưới gầm. Sau một lát, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ: Từ bên trong, một người phụ nữ bò thẳng ra. Đầu tóc bà ta rũ rượi, che kín cả khuôn mặt.

Hơn hết, trên cơ thể đầy rẫy thương tích. Đôi mắt đỏ ngầu, còn bàn tay với những móng đen sắc nhọn. Tư thế bước đi của bà ta khiến tôi sợ hãi tột độ. Tôi hét lớn, giọng lệch đi:

“Ma... Có ma! Cứu tôi với! Cứu...”

Tôi lùi lại phía sau trong hoảng loạn. Người phụ nữ ấy mỗi lúc một tiến gần hơn, cho đến khi nhảy bổ lên người tôi. Ả ngồi đè trên cơ thể, đôi tay nắm chặt lấy đầu tôi. Chiếc miệng hôi hám há rộng, cả khuôn mặt lỗ chỗ như bị phân hủy, giòi bò lúc nhúc, máu mủ không ngừng chảy ra. Ả cười điên dại, giọng khàn đục, ghê rợn đến mức tôi chẳng nghe rõ được.

Nỗi sợ hãi dâng trào, tôi không ngừng vùng vẫy để thoát khỏi con quỷ. Nó siết chặt lấy tôi, rồi bất ngờ chỉ tay về phía một góc tường, như muốn truyền đạt điều gì đó. Đúng lúc ấy, tôi giật mình tỉnh dậy khi tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên không ngừng.

Tôi ngồi bật dậy trên giường, thở hổn hển trong mệt mỏi. Trong đầu chỉ còn một câu hỏi lặp đi lặp lại:

“Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ thôi sao? Hay có một vong hồn nào đó đang muốn nói điều gì với mình? Và rốt cuộc ở góc tường kia, khi ả ta chỉ, là gì chứ?”

Trong hoảng sợ xen lẫn tò mò, tôi quyết định đi đến góc tường để xem thử. Nhưng chẳng thấy gì cả. Tôi lại rơi vào bối rối:

“Rốt cuộc đây chỉ là một cơn ác mộng do quá mệt mỏi, hay thật sự có một vong hồn đang bám theo mình? Mình cần phải đi tìm hiểu nguyên nhân. Có lẽ phải trả lại căn nhà này để thoát khỏi rắc rối do ma quỷ gây ra mới được.”

Nghĩ vậy, tôi quyết định đứng dậy đi tìm bà chủ để hỏi rõ ngọn ngành. Sau một lát, tôi gặp được bà ta. Lúc này bà ta lên tiếng:

“Này, cháu đến đây làm gì? Sao không đi học? Bây giờ đã bảy giờ rồi, nếu không đi học thì sẽ trễ đấy!”

Tôi bực bội trách móc:

“Này, có phải căn nhà này có ma đúng không? Vì thế bà mới cho thuê với giá rẻ như vậy? Bà có biết chuyện gì đã xảy ra không? Tôi nhìn thấy một con ma với khuôn mặt ghê rợn, móng tay đen sì. Nó định giết tôi, thậm chí còn chỉ vào bức tường rất kỳ lạ. May mà tôi cài chuông báo thức, nếu không chắc đã chết trong giấc mơ rồi! Giờ bà trả tiền lại cho tôi, tôi không muốn sống ở đây nữa!”

Nghe tôi nói, bà ta chậm rãi đáp:

“Hừm, cô nói đúng, ở đây quả thật có ma nên tôi mới để giá rẻ như vậy. Hợp đồng cũng đã ký rồi. Cô muốn ở thì ở, không thì thôi, chứ trách móc gì được? Và đừng quên, trong hợp đồng có ghi rõ: Cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không bồi thường hay trả lại gì cả. Giờ cô ở thì ở, không thì mau cút khỏi đây đi!”

Tôi nghe những lời vô lý ấy mà tức nghẹn, nhưng bà ta không hề quan tâm đến khách hàng, chỉ muốn ép buộc. Tôi cũng chẳng biết phải làm gì trong tình huống này, vì những gì bà ta nói đều đúng. Hơn nữa, tôi không có nhiều tiền. Ngoài chi phí ăn uống, tôi còn phải gửi về nhà, lo tiền xăng xe đi làm. Nếu giờ lại tốn thêm tiền để chuyển sang chỗ mới, chắc chắn tôi sẽ chịu thiệt thòi nặng nề.

Tôi bắt đầu bối rối, không biết phải làm gì. Liệu rằng mình nên rời khỏi căn nhà này hay ở lại? Theo những gì tôi biết, ma quỷ không thể trực tiếp hại người, nhưng chúng sẽ khiến tinh thần suy kiệt. Khi con người không còn sức chống cự, chúng mới có thể lấy mạng. Hiện tại mới chỉ là ngày đầu tiên. Nếu có cách khắc phục, có lẽ tôi sẽ không bị quấy rầy nữa, hoặc ít nhất tránh được nguy hiểm cho tinh thần và cả tính mạng của mình.

Tôi vẫn đang chìm trong những suy nghĩ của bản thân, thì giọng của bà ta đã vang lên: “Này, rốt cuộc cô có muốn ở lại hay rời khỏi nơi này? Và để tao nói cho cô biết, những người ở lại đây đều bị điên cả rồi, thậm chí họ trải qua rất nhiều chuyện vô cùng kinh khủng. Tao khuyên cô hãy bỏ lại 300k mà rời khỏi nơi này, chứ đừng để nhận lấy những hậu quả vô cùng ghê rợn...”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc