Ác Ma Mỉm Cười

Chương 10

Trước Sau

break
Trong một con hẻm náo nhiệt của trung tâm thành phố, có một nhà hàng kinh doanh rất đắc khách, mỗi ngày khách hàng ra vào liên tục, làm cho ông chủ mừng rỡ, mặt mày lúc nào cũng hớn hở.

Nhà hàng này thuê khá nhiều nhân viên, nhưng ông chủ keo kiệt lại chỉ thuê một người rửa chén, để phụ trách rửa toàn bộ bát đĩa dơ bẩn đầy dầu mỡ của nhà hàng.

Khi cô gái mảnh mai tái nhợt kia rửa xong những cái chén dĩa cuối cùng thì đồng hồ cũng đã chỉ đến số mười hai giờ đêm.

“Cuối cùng cũng rửa xong rồi!” Tâm Đồng lau chùi mồ hôi toát ra trên trán, nếu nàng không rửa sạch hết chén dĩa thì ông chủ sẽ mắng chửi không chút khách khí.

Ngày đó, sau khi rời khỏi Đằng gia, nàng mang theo ŧıểυ Bạch, hoàn toàn không có nơi nào để đi. Lúc nàng còn đang phân vân lo lắng, thì một đôi vợ chồng trung niên đi ngang qua, phát hiện nàng cô độc, lẻ loi đứng ở ven đường, vì thế đã cho nàng đi nhờ một đoạn.

Trong khi trò chuyện, đôi vợ chồng bán rau cải này biết được Tâm Đồng không có nơi nào có thể đi, vì thế có lòng tốt giới thiệu nàng đến nhà hàng mà họ vẫn thường lui tới bàn chuyện làm ăn, phụ trách công việc rửa chén dĩa.

Vì thế Tâm Đồng cảm kích ở lại chỗ này làm việc. Tuy rằng tiền lương vô cùng ít ỏi, mà mỗi ngày đều phải rửa sạch rất nhiều chén dĩa dính đầy dầu mỡ, công việc này cũng chỉ có thể kiếm tiền tạm đủ sống, nhưng như vậy nàng cũng cảm thấy thỏa mãn.

Sau khi thu dọn tất cả mọi thứ, Tâm Đồng chuẩn bị tan ca về nhà.

“A Cường sư phụ, tôi đi về trước.” Tâm Đồng lễ phép tạm biệt A Cường sư phụ.

A Cường sư phụ là đầu bếp trưởng của nhà hàng này, bởi vậy mỗi ngày đều phải ở lại, phụ trách giải quyết tốt tất cả công việc xảy ra ở nhà bếp. Từ khi Tâm Đồng bắt đầu đến đây làm việc, hắn tỏ ra rất quan tâm tới nàng.

“Tâm Đồng, chờ một chút.” A Cường sư phụ gọi lại khi thấy Tâm Đồng muốn rời đi: “Em đã quên mang cái này, ŧıểυ Bạch nhất định sẽ giận dỗi nha!”

A Cường sư phụ thật thà giơ cái túi ni lông trên tay lên cao, không ngừng đung đưa.

Cái túi đồ này là do A Cường sư phụ có lòng tốt, hắn biết Tâm Đồng có nuôi một con chó, vì thế mỗi ngày đều để dành một ít xương, để cho Tâm Đồng mang về.

“Cám ơn anh, A Cường sư phụ.” Cười cười cảm ơn hắn, Tâm Đồng nhận lấy túi ni lông.

“Một mình em về nhà có ổn hay không? Hay đợi một lát nữa anh đưa em về?” A Cường quan tâm hỏi.

Tâm Đồng tự mình thuê một căn phòng rất nhỏ ở gần đây, bởi vậy A Cường không khỏi lo lắng khi thấy trời tối như vậy, mà nàng một mình trở về, chẳng may trên đường gặp phải người xấu thì sao?

“Không cần, em đi khoảng năm phút là đến nhà rồi.” Tâm Đồng dịu dàng từ chối ý tốt của A Cường.

“Em đi trước, tạm biệt.”

“Vậy được rồi, em đi đường cẩn thận nhé.” A Cường hiểu rõ ý tứ của nàng, cho nên cũng không miễn cưỡng nàng.

Từ khi Tâm Đồng đến đây tới nay, A Cường độc thân đối với nàng rất có thiện cảm, cho nên đối đãi nàng rất tốt. Nhưng vài lần ngỏ ý muốn đưa nàng về nhà, đều bị nàng nhẹ nhàng từ chối, trong lòng A Cường đã hiểu được, Tâm Đồng đối với mình không có một chút tình cảm nam nữ nào cả.

Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng A Cường hiền lành vẫn đối xử với nàng hòa nhã quan tâm như trước.

Bước ra từ cửa sau nhà hàng, bên ngoài đã yên lặng không còn tiếng người. Một mình Tâm Đồng đi trên đường, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng và có chút mệt mỏi.

Mỗi khi nàng cô đơn một mình trở về nhà, nàng sẽ nghĩ tới người đàn ông vô tình kia.

Mọi việc đã qua vài tháng, nhưng bóng dáng Đằng Lệ vẫn khắc sâu trong lòng nàng, không thể nào quên được.

Nhớ tới hắn đã đối xử tuyệt tình với mình, tuy rằng cảm thấy rất đau lòng, nhưng trong lòng Tâm Đồng vẫn âm thầm cầu xin ông trời cho hắn được bình an thuận lợi.

Nàng đối với hắn, không có hận, chỉ có một …. Tình yêu… không thể phai mờ.

Trở lại căn phòng thuê, vừa mở cửa ra đã thấy ŧıểυ Bạch vui mừng xông lên phía trước nghênh đón nàng.

“Được rồi, ŧıểυ Bạch ngoan, chị cho cưng ăn xương nha.” Yêu thương sờ sờ đầu ŧıểυ Bạch — thật ra bây giờ nó đã là một con chó lớn rồi, nhưng Tâm Đồng vẫn giữ thói quen kêu nó là ŧıểυ Bạch.

Đem xương đổ vào trong bát, Tâm Đồng nhìn thấy bộ dáng phe phẩy đuôi ăn xương của ŧıểυ Bạch thì tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Phòng này chỉ khoảng hai mét vuông, còn không có nhà vệ sinh riêng, thật sự rất đơn sơ, nhưng có thể là nơi che mưa che nắng cho nàng và ŧıểυ Bạch.

Công việc rửa chén rất vất vả, mỗi ngày sau khi làm xong thì xương sống thắt lưng cũng đau nhức, bởi vì liên tục ngâm tay trong nước xà phòng mà bàn tay của nàng trở nên thô ráp không chịu nổi, nhưng Tâm Đồng có thể chịu được, chỉ cần có thể khiến cho mình và ŧıểυ Bạch có cơm ăn no, cho dù công việc có vất vả hơn nữa, nàng cũng đồng ý làm.

Nghĩ tới nghĩ lui cộng với làm việc vất vả cả ngày, rốt cuộc làm cho Tâm Đồng chống đỡ không nổi nữa, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Tâm Đồng vẫn đi làm đúng giờ như thường lệ.

Qua giữa trưa, nàng lại bắt đầu vào nhà bếp, rửa chồng chén dĩa đầy dầu mỡ cao như ngọn núi nhỏ.

Trong nhà bếp vừa ồn ào lại vừa oi bức, nhưng nàng không hề để ý chút nào, chỉ lo hoàn thành bổn phận của mình, nghiêm túc rửa chén.

Rửa một hồi, nàng phát hiện nhà bếp đột nhiên im lặng lạ thường, chỉ còn nghe thấy tiếng máy hút khói vang lên rầm rầm.

Cảm thấy có chút kỳ quái, từ trước đến nay nhà bếp chưa bao giờ yên lặng như vậy. Tâm Đồng ngừng công việc rửa chén, quay đầu lại nhìn xem thử đã xảy ra chuyện gì.

Vừa quay đầu lại, đã thấy một người đàn ông cau mày, đứng ở cạnh cửa, trong phút chốc sắc mặt Tâm Đồng trở nên tái nhợt, lập tức chạy ra ngoài từ cửa sau.



break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc