Lục Thung nằm trên giường bệnh, bởi vì đau đớn, đầu mày nhíu chặt lại, môi mỏng màu nhạt mím nhẹ, tái nhợt và vô lực.
Lông mi hắn run rẩy, rồi chậm rãi mở to mắt.
Quanh quẩn chóp mũi là mùi thuốc sát trùng quen thuộc.
—— Là bệnh viện.
Có người đẩy cửa đi vào, Vu Nghi ôm một bó hoa, trông thấy Lục Thung tỉnh lại, cô ấy kinh ngạc mở to hai mắt, nhanh chóng đặt hoa qua một bên.
"Anh tỉnh rồi?"
Mặt mày Lục Thung lộ ra vẻ yếu ớt nhàn nhạt, bàn tay đặt lên chỗ nong nóng trên bụng, nhẹ giọng hỏi: "A Nông thế nào?"
Vu Nghi quay đầu đi, nhìn chằm chằm bông tuyết ngoài cửa sổ rơi, thở dài, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Người kia đã chết, vân tay trên dao là của anh."
"Tôi biết."
Sau khi Vu Nghi biết được toàn bộ vụ việc, cảm xúc ngổn ngang trăm mối, tiền đồ của Lục Thung sáng lạng một trời, nhưng sau chuyện này, về sau không chừng sẽ không còn ai chịu đến khám bệnh nữa.
Cho dù là phòng vệ, cho dù có được phán là vô tội.
Vẫn sẽ có đồn đại vớ vẩn, vẫn sẽ có tranh luận và thành kiến.
Bọn họ sẽ nói, bác sĩ này đã từng giết người.
Vậy trông cậy hắn cứu người thế nào được đây?
Lục Thung.
A Nông.
Hai cái tên này đặt cùng nhau, cũng không có gì không ổn.
Chỉ là yêu nhau thì quá khó.
Vu Nghi bỗng nhiên che lại đôi mắt, cảm giác có nước mắt ấm áp chảy ra tay.
"A Nông không được tốt lắm, tôi dẫn anh đi nhìn em ấy."
*
Ngoài phòng bệnh, Lục Thung đứng ngay cửa, nhìn A Nông dọn băng ghế ngồi nhỏ bên cửa sổ, chỉ có thể trông thấy bóng dáng đơn bạc của nàng.
A Nông đã suy nghĩ thật lâu về trận tuyết này, trời càng lạnh, nàng càng cao hứng, vừa lòng vừa ý mà ngóng trông.
Không nghĩ tới, lại phải ngắm tuyết như thế này.
Vừa định bước vào trong, bên người lại có hộ sĩ đi vào, hắn trông thấy A Nông ngơ ngơ ngác ngác quay đầu lại, giống như con rùa đen nhỏ, con ngươi sạch sẽ đến độ phảng phất như con trẻ, không trộn lẫn một tia tạp chất nào.
Hộ sĩ nói chuyện với nàng, thần sắc nàng mê mang, không muốn để ý tới, lại quay đầu lại ngắm tuyết.
Nghe vậy, Lục Thung rũ mắt, nhìn chằm chằm vào bóng dáng nho nhỏ kia, bỗng nhiên lại nhớ tới khi A Nông tỉnh lại trước kia, nàng mềm mại, giọng điệu ê a gọi tên hắn.
—— Biếng Nhác, Biếng Nhác.
Thung Thung.
Khi đó nàng mất đi toàn bộ ký ức, nhưng vẫn nhận thức được về thế giới này.
Mà hiện tại, nàng không như thế.
Nàng giống như trẻ con sơ sinh mới chào đời, không có mẹ ôm ấp, bất lực và hoảng sợ.
Thật lâu sau, Lục Thung mới mở miệng, nói: "Thật ra vậy cũng rất tốt."
Thực ra vậy cũng rất tốt, nàng sẽ không bị thương nữa.
Không nhớ rõ những cực khổ đã trải qua.
Cũng không nhớ rõ ai là Thung Thung.
Trong cổ họng trào lên một vị tanh ngọt, thân hình Lục Thung hơi lung lay, xoay người đi trở về.
"Anh không đi vào gặp A Nông hả?"
Lục Thung nện bước không vững, cũng không quay đầu lại, lập tức đi về phía trước.
Lại quay về giống như trước kia, một người, cô đơn đi tới.
"Tôi sợ cô ấy... không nhận ra tôi."
Âm thanh rất nhẹ, phiêu tán trong gió tuyết, dù rằng tìm kiếm cũng không bắt được thứ gì.
Cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nàng nhận không ra hắn.
Hắn không có cách nào tưởng tượng.
Vu Nghi đi vào phòng bệnh, vỗ nhẹ vai A Nông, nàng giật bắng mình, run nhẹ một chút, trốn qua bên cạnh, ôm chặt hai đầu gối.
Nàng giống như một con nhím con, tận sức che chở cái bụng mềm mại của mình, không cho bất kì ai chạm vào.
"Không có việc gì... Không có việc gì."
Vu Nghi áp xuống sự chua xót ở mũi, duỗi tay muốn ôm lấy A Nông, nhưng lại sợ sẽ dọa đến nàng, vì thế thu tay lại, cùng nàng cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ai cũng không lường trước được biến cố ập đến.
Con người ta thường nói thế giới này tuy rằng gian nan, nhưng vẫn có hi vọng.
Nhưng đối với hai người này mà nói, hy vọng ở đâu?
Vu Nghi không biết.
*
Vào đêm, thiếu nữ rúc trong chăn, ngủ rất không an ổn.
Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy vào, rồi lại khép lại.
Lục Thung ngồi ở mép giường, mặt mày chìm trong bóng tối có chút mơ hồ, nhìn không ra vui buồn.
"A Nông."
Ngón tay hắn mơn trớn trên gương mặt bị thương của thiếu nữ, không dám dùng sức, nhẹ nhàng chạm vào, giống như đối đãi với trân bảo đã mất nay đã tìm được.
"Em có thể... Có thể gọi anh một tiếng được không?"
—— Thung Thung.
Nhưng nàng không biết hắn, thì làm sao gọi hắn được.
Thiếu nữ cuộn tròn thành tư thế trẻ con, nhưng lại giống một đứa trẻ không có cảm giác an toàn.
Là sự ban thưởng, cũng là sự trừng phạt.
Với hắn là trừng phạt, với nàng lại là ban thưởng.
Rồi đến cuối cùng, hắn vẫn trở lại hai bàn tay trắng.
Vốn là, bọn họ còn có lẫn nhau, còn có một con mèo.
Những ngày tháng tốt đẹp đó, tựa hồ là chuyện của đời trước, cách rất xa rất xa.
Nhưng bọn họ còn rất trẻ tuổi, mà tuổi trẻ lại khiến người ta già nua.
Người đàn ông ngồi trong bóng tối, phảng phất như vốn đã cô đơn đó giờ.
"Anh rất nhớ em."
"Cũng nhớ A Miêu."
Nhưng khả năng, sẽ không bao giờ nhớ được nữa.
-
Vết thương tốt lên một chút, Lục Thung đi đến cục cảnh sát trình báo, sau đó về nhà lấy vài thứ.
Trong nhà đã được quét tước sạch sẽ, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Phía bên phải phòng khách có một cái ổ nhỏ, màu hồng phấn, là A Nông tự mình bố trí.
Trước đó, A Miêu đến cả một cái ổ chính thức cũng không có.
Người đàn ông khuỵu gối, nửa ngồi xổm trước cái ổ đó, duỗi tay sờ sờ, chỉ thấy lạnh lẽo.
Nhớ rõ lúc vừa mới có cái ổ này, A Miêu kích động cọ A Nông một hồi lâu, sau đó lại vô cùng khiển trách dẫm lên chân Lục Thung một nhát.
"Thực xin lỗi, cái gì cũng chưa từng cho mày, kiếp sau đầu thai cho tốt, không nên lại tìm đến loại chủ nhân như tao."
Nhưng nếu lại sống một đời nữa, có lẽ chú mèo hoang lưu lạc da mặt dày vẫn sẽ chui vào cái nhà trống rỗng này, đến ở bên một người đàn ông đáng thương.
"Cảm ơn mày, ở bên tao lâu như vậy, hẳn là rất mệt phải không?"