Chân trời đen kịt bởi nghìn nghịt mây đen nối liền nhau thành mảng lớn. Tiếng sấm ầm ầm khi vang khi mất, tùy thời liền xé ra mấy cái miệng to trên không trung. Lục Thung dắt A Miêu đi siêu thị gần nhà mua thức ăn cho mèo.
Về gần đến nhà, liền có vài giọt mưa lạch tạch rơi trúng lông mi. Người đàn ông giơ tay, nhẹ nhàng vuốt xuống, cúi đầu nói với A Miêu: "A Miêu, chúng ta phải về nhanh lên."
Hắn không muốn trúng mưa, càng không muốn quần áo ướt nhẹp dính sát vào người.
Một dì hàng xóm mua xong thức ăn đi ngang qua, thấy vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh, tốt bụng nói: "Bác sĩ Lục, mau về nhà thôi, trận mưa này có vẻ sẽ lớn lắm đấy!"
Lục Thung gật đầu nói cảm ơn. Mặt mày ôn hoà điềm tĩnh ra dáng hệt một chủ nhân với tính tình tốt.
"A Miêu, đi thôi."
Hắn nói xong, dẫn đầu xoay người, lại nghe thấy A Miêu ở phía sau kêu meo meo, không chịu bước đi. Lục Thung đi đến trước mặt A Miêu, sờ sờ đầu của nó, thần sắc vẫn dịu dàng, giọng nói cũng rất nhẹ.
"Vậy cưng ở lại cho mưa xối đi."
A Miêu vội cắn ống quần người đàn ông, móng vuốt muốn cào nhưng lại không dám, dường như là cầu xin, túm Lục Thung đi về chỗ có bụi cỏ.
Ầm một tiếng, tia chớp xẹt qua phía chân trời, ánh sáng lóe lên, mưa to tầm tã liền trút xuống.