Hàn Tương Trúc tức giận đẩy cậu ra: “Ai thích Lạc Vinh Quyết? Tất cả đều là do mọi người cố tình đồn đại”
Vừa nói, cô ấy vừa nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lục Vũ Tuấn, có vẻ có chút tức giận, hai má phồng lên nói: “Anh còn dám nói em cố ý giữ khoảng cách với anh, không phải tại cái tính đào hoa thối tha ấy. Bạch Lâm Yên cô ta đến tìm em, nói em không xứng với anh, bảo em cách xa anh một chút. Em là người có lòng tự trọng, ở gần anh rồi để tự chuốc lấy phiền phức!”
Lục Vũ Tuấn giờ mới biết thế nào gọi là gậy ông đập lưng ông, vội vàng xuống nước: “Được, được rồi, chuyện đã qua lâu rồi, chúng ta đừng nhắc tới nữa. Em đói chưa, anh có đem cơm đến. chúng ta qua nhà bếp đi, anh hầm lại đồ ăn!”
Hàn Tương Trúc cúi đầu nhìn bộ dáng tuấn tú của cậu, trong lòng vẫn cảm thấy không chân thật.
Hai người tay trong tay đến phòng bếp dưới lầu, Lục Vũ Tuấn đỡ cô ấy ngồi xuống bàn: “Đợi chút, anh đi hâm nóng đồ ăn”
Hàn Tương gật gật đầu, khi đi tới cửa phòng bếp, cô ấy đột nhiên không ngừng gọi cậu: “Anh Vũ Tuấn!”
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Vũ Tuấn đang bưng hộp cơm khó hiểu hỏi.
“Anh nhớ rửa tay!”
Cô ấy nhớ ban nãy Lục Vũ Tuấn vừa mới dùng tay làm ấm chân mình, không hiểu sao hai má lại có chút nóng lên!
Lục Vũ Tuấn sửng sốt, sau đó nở nụ cười nhớ rồi!”
ên tâm, anh Mặc dù vừa rồi Lục Vũ Tuấn đã ăn cơm tối ở nhà cũ, nhưng anh vẫn cùng Hàn Tương Trúc ăn thêm một chút.
Những người vừa mới yêu nhau hình như ai cũng như vậy, hạnh phúc khó có lời nào để diễn tả hết.
Sau khi ăn xong, Hàn Tương Trúc tắm rửa một chút rồi leo lên giường trong phòng dành cho khách.
Do cơn sốt vừa mới hạ, cơ thể cô vẫn có chút không khỏe hẳn.
Khi Lục Vũ Tuấn bước vào phòng khách tay cầm cốc nước và thuốc, cô ấy tự thấy bản thân như một con mèo con lười biếng, nằm gọn trong chăn bông thoải mái.
Ánh mắt anh lơ đãng, đi tới, đặt cái cốc cùng thuốc trên tủ đầu giường, từ trong chăn kéo cô ra.
“Đồ ngốc, trước khi đi ngủ phải uống thuốc!”
Hàn Hàn Tương Trúc hơi nheo mắt: “Anh Vũ Tuấn, thuốc đắng lắm! em có thể không uống nữa được không! Anh sờ trán em, hết sốt thật rồi!”
Lục Vũ Tuấn giơ tay giúp cô vén gọn tóc: “Ngoan, uống thuốc để khỏe lại, nếu không ngày mai anh đưa em đến bệnh viện tiêm?”
Nghe thấy chữ tiêm, Hàn Tương Trúc hung hăng mở to hai mắt, nhanh chóng cầm lấy thuốc trên đầu giường: “Được thôi, em chỉ nói thế thôi, em uống là được chứ gì?”
Nhưng khi thật phải uống thuốc, cô lại nhíu mày, vẻ mặt đáng thương nhìn Lục Vũ Tuấn.
“Có chuyện gì vậy?”Lục Vũ Tuấn giúp cô ấy bưng ly nước, khóe miệng khế cười nhìn cô ấy.
“Đắng!”
Cô ấy nhìn viên thuốc hoa hoa xanh xanh trong tay, khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhó.
Lục Vũ Tuấn khế thở dài một tiếng, giống như biến ảo thuật lấy ra một viên kẹo trái cây từ trong túi, sau đó buông cốc nước xuống, giúp cô ấy bóc bỏ vỏ kẹo: “Xem này, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho em rồi! Mau uống thuốc nhanh lên!”
Hàn Tương Trúc ngạc nhiên hỏi: “Cái đó thực sự là ngọt chứ?”
Lục Vũ Tuấn cười gật đầu: “Anh đoán em đã quên mất não ở đâu rồi! Em cũng mơ hồ như cái đầu nhỏ bé của Lục Bảo.
Anh”
Hàn Tương Trúc nhìn anh một cái, bu đôi môi nhỏ nanh: “Em mới không mơ màng màng! Nếu em mơ hồ, làm thế nào điểm số của em có thể được giữ trong top mười người đứng đầu trong các lớp học trọng điểm, sao có thể giữ gìn luôn trong tốp mười đó”