Cô ấy cũng không muốn giả vờ nữa. Cô ấy thích anh Vũ Tuấn. Nếu muốn ở bên cậu, đừng quan tâm những người khác nói gì! Chỉ cần anh Vũ Tuấn thích cô ấy, cô ấy sẵn sàng đối mặt với cả thế giới này, chỉ cần có cậu bên cạnh.
Thế nên, cô ấy năm chặt hai tay Lục Vũ Tuấn, cất giọng nhẹ, có chút gượng gạo: “Anh Vũ Tuấn, em vừa nãy đã nghe hết rồi, anh nói, anh cũng thích em, không muốn làm anh trai em cả cuộc đời này. Anh muốn làm bạn trai em. Anh đưng hối hận! Em cũng thích anh, thật lòng em không muốn làm em gái anh, em muốn làm bạn gái anh”
Lúc này đã hơn tám giờ tối, cửa sổ tối đen như mực, bên trong chỉ có ngọn đèn ngủ yếu ớt, cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người khe khẽ.
Lục Vũ Tuấn cúi đầu nhìn cô gái đang ôm cậu, khóe miệng tràn ra nụ cười hạnh phúc vô tận.
Thì ra hạnh phúc đang ở gần cậu, hóa ra sự hồ đồ này thật ra không phải là bối rối, mà là yêu cậu từ lâu rồi!
Cậu cười đưa tay ra, tựa như đang ôm thứ quý giá nhất trên đời, nhẹ nhàng ôm Hàn Tương Trúc: “Anh còn tưởng răng, em cái thứ hồ đồ này em đợi đến khi ra nước ngoài anh mới nói cho anh biết!”
Hàn Tương Trúc không cam lòng xoa xoa trong tay: “Em không hồ đồ!”
Nhưng vừa nói xong, mũi có chút ngứa, không khỏi hắt hơi một cái.
Ngay khi Lục Vũ Tuấn cúi xuống, cậu ôm lấy công chúa trong lòng cậu, liền nhận ra rằng cô ấy đi chân trần.
Thế nên, cậu vội vàng đặt cô ấy lên giường, kéo chăn bông lên, dùng đôi tay ấm áp nắm lấy đôi bàn chân ngọc ngà của Hàn Tương Trúc.
“Còn nói không hồ đồ! Vừa mới đỡ sốt hơn một chút, liền đi chân đất chạy ra khỏi giường rồi!”Giọng cậu vừa vỗ về vừa trách móc.
Chân của Hàn Hàn Tương Trúc được bàn tay ấm áp của cậu nắm sưởi ấm, cô ấy có chút xấu hổ, theo bản năng muốn rụt về: “Cái này, anh Vũ Tuấn, em, tối nay em không rửa chân!”
Lục Vũ Tuấn bị lời nói của cô ấy chọc cười: “Quả thực, bảo sao lúc bước vào phòng này có mùi hôi chân!”
Hàn Tương Trúc khó chịu rụt chân về, cuộn người lại, trừng mắt nhìn anh: “Không có! Anh nói nhảm, chân của em không có mùi!”
Lục Vũ Tuấn đưa tay ra trước mặt cô ấy nói đùa: “Ngửi thử xem!”
Hàn Tương Trúc vươn tay võ mạnh vào bàn tay anh: “Anh Vũ Tuấn, những gì anh vừa nói đều là giả dối hết. Anh nói sẽ yêu em, chiều chuộng em cả đời. Ấy vậy mà chưa gì đã bắt nạt em rồi!”
Lục Vũ Tuấn nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại nhưng lạnh lẽo của cô ấy, dùng sức kéo cô ấy vào trong lòng, sau đó hôn nhẹ lên trán cô ấy: “Đồ ngốc, anh Vũ Tuấn đang trêu em mà, anh đã nói là làm, nhất định sẽ thương em, yêu em, chiều chuộng em suốt cuộc đời này”
Hàn Tương Trúc hạnh phúc nép vào vòng tay cậu: “Anh Vũ Tuấn, nếu một ngày anh gặp một cô gái có học thức và nɠɵạı hình hơn em, thậm chí là một cô gái dễ thương. Anh không thể không yêu cô ấy. Nhất định anh phải nói với em, em sẽ không khóc, không làm khó anh, em sẽ âm thầm ra đi, chúc phúc cho hai người!”
Mặc dù trong lòng đã quyết định dũng cảm đối mặt, nhưng trước một Lục Vũ Tuấn xuất sắc như vậy, trong lòng Hàn Tương Trúc vẫn tràn ngập tự ti cùng lo lắng.
Viễn cảnh đẹp như này thật sự không chân thực!
Lục Vũ Tuấn cúi đầu đặt cho cô ấy ngồi xuống, tức giận gãi gãi mũi: “Đồ ngốc, nói bậy bạt Trên đời này, anh sẽ không thích ai nɠɵạı trừ em. Sở dĩ thời điểm mấu chốt của năm ba trung học, anh chuyển đến trường học của em chỉ vì muốn theo đuổi em! Muốn em làm bạn gái anh!”
“Hả? Vậy thì, anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Hàn Tương Trúc nhìn cậu tinh nghịch chớp mắt.
Lục Vũ Tuấn lại ôm cô ấy vào lòng, khế thở dài: “Chắc từ năm cấp hai! Lúc ấy em thích Lạc Vinh Quyết, sau đó cố ý giữ khoảng cách giữa chúng ta!”